Editor: May
Thi Ngạo Tước lạnh nhạt quét mắt nhìn cô một cái, "À, thật sao?"
Tô Cửu Y cảm thấy còn tiếp tục nói đề tài này với anh nữa sẽ có thể bị đẩy vào trong hố, vì vậy dời chủ đề, "Nghe nói này thức ăn nhà hàng này không tồi, em muốn ăn."
Cô nâng cằm lên cắn nĩa ăn, lòng tràn đầy vui vẻ, đang đợi Thi Ngạo Tước đáp lại, không ngờ anh chỉ là lạnh nhạt nói bốn chữ: "Không cho phép ăn."
"Tại sao không cho phép ăn?!" Tô Cửu Y không vui bĩu môi: "Trước đó không phải anh đã nói, em muốn bất kỳ vật gì anh cũng sẽ cho em ư, sao lại lật lọng rồi?"
Thi Ngạo Tước lãnh đạm mở miệng: "Ở trên cơ sở muốn anh đưa bất kỳ vật gì cho em anh cũng sẽ đưa có một điều kiện tiên quyết."
"Là gì?" Tô Cửu Y hỏi.
"Phải khiến tâm tình anh tốt." Thi Ngạo Tước nói.
"Vậy em vẫn là không nên ăn." Ở dưới cái nhìn của Tô Cửu Y, dỗ dành anh vui vẻ là một việc rất khó khăn, bởi vì anh vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh băng băng, dù thỉnh thoảng sẽ có nụ cười nhưng cũng rất có thể là giận quá hóa cười, cho nên nói loại đàn ông tính cách âm tình bất định như anh là người cô không thể điều khiển được, đặc biệt là còn điều khiển tâm tình của anh.
"Vậy thì đi thôi." Thi Ngạo Tước đứng dậy, xoay người đi ra bên ngoài.
"Ồ." Tô Cửu Y rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài theo.
Đi tới đi lui, Thi Ngạo Tước đột nhiên ngừng lại, Tô Cửu Y không hề phòng bị đụng vào, bởi vì hôm nay cô mang giày cao gót, cho nên vừa vặn đập trúng cằm của anh.
"Xin lỗi xin lỗi."
Tô Cửu Y đang muốn lui lại, Thi Ngạo Tước liền đưa tay cầm cổ tay của cô, dùng sức kéo, kéo cô vào trong lòng.
Tô Cửu Y còn chưa kịp phản ứng, trong tay liền có thêm một vật cứng, xúc cảm man mát lành lạnh.
"Sáng sớm ngày mai khách sạn Đế Đình, không được vắng mặt."
Nói xong, Thi Ngạo Tước liền thả cô, ngay sau đó xoay người sải bước chân, rời khỏi nhà hàng.
Tô Cửu Y sững sờ nguyên tại chỗ, bỗng chốc không thể thích ứng lời của anh, một hồi lâu sau cô mới nghĩ đến xem xét thứ trong lòng bàn tay, cô tưởng là tiền xu linh tinh, không ngờ sẽ là một chiếc nhẫn.
Trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng, thậm chí cô quên nên làm gì, tìm một chỗ ngồi xuống một lần nữa, nhìn nhẫn ngẩn người.
Qua khoảng 20 phút, cô mới hơi hồi thần lại một chút, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chiếc nhẫn gửi cho Thích Cảnh Nhân, nhân tiện kèm theo một hàng chữ: Vừa rồi Thi Ngạo Tước cho tớ vật này, cậu nói, đây tính là nhẫn đính hôn hay là nhẫn cưới?
Tin nhắn gửi đi chưa tới một phút đồng hồ, Thích Cảnh Nhân liền gọi điện thoại tới.
Nhận điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói lười biếng của Thích Cảnh Nhân: "Con nhóc kia, cậu sẽ không nói cho tớ biết hiện tại cậu còn không biết ngày mai là ngày mấy đi?"
"Ngày mấy?" Tô Cửu Y quả thật không biết.
"Thật sự là đủ rồi." Giọng nói Thích Cảnh Nhân nghe có chút vô lực: "Chính mình sắp kết hôn lại không biết mình sắp kết hôn, Tô Cửu Y, cậu là ác ma phái tới tra tấn tớ đúng không."
Tô Cửu Y: "...."
Cô sắp kết hôn? Cô sắp kết hôn nhưng chính cô lại có thể không biết?!!!!!!!
"Cậu đừng trêu chọc tớ." Tô Cửu Y cau mày nói: "Tớ và Thi Ngạo Tước vẫn chưa có thương lượng qua khi nào thì kết hôn, làm sao có thể đã định xuống rồi, hơn nữa còn là ngày mai."
"Tình huống cụ thể không rõ lắm, tớ chỉ biết là một tuần trước tớ nhận được thiệp mời, trên thiệp mời ghi chú rất rõ ràng. Chú rể: Thi Ngạo Tước, cô dâu: Tô Cửu Y, muốn cử hành nghi thức hôn lễ ở khách sạn Đế Đình." Thích Cảnh Nhân nói.
Tô Cửu Y im lặng một hồi, mím môi nói: "Nếu như việc này là thật, có lẽ tớ là cô dâu đầu tiên trong lịch sử được chú rể mời tham gia hôn lễ...."