Editor: May
Thích Cảnh Nhân cười: "Vậy cứ ôm như thế ngủ một giấc."
Tần Thiếu Bạch dùng ngón tay cạo cái mũi của cô một chút, mắt mang yêu thương cưng chìu, vào giờ khắc này ánh mắt của anh dường như hóa thành nước, tràn ngập nhu tình.
"Em yêu anh." Thích Cảnh Nhân nhìn anh, không hề giữ lại biểu lộ rõ lòng của mình, yêu chính là yêu, cô thừa nhận, cũng đồng ý cùng anh một chỗ tiếp tục kéo dài phần tình yêu này.
"Đứa ngốc." Tần Thiếu Bạch cúi đầu in dấu trên môi cô một nụ hôn sâu, ngay sau đó xuống khỏi người cô, nằm ở cạnh cô, dùng tay xuyên qua sau gáy cô, để cô gối ở phía trên.
Anh ôm cô vào trong ngực, dùng giọng điệu kiên định nhất nói bên tai cô: "Thích Cảnh Nhân, anh cũng yêu em."
*
Tô Cửu Y không biết đêm đó trôi qua như thế nào, mãi cho đến hừng đông cô vẫn còn cảm thấy mình chìm ở trong cảnh mơ, tất cả đều là hư vô bồng bềnh, rất không chân thật.
Cô lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước, nhưng kết quả vẫn là như vậy, hệ thống nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Cô không liên lạc được với Thi Ngạo Tước, vì vậy tìm đến một nữ hầu bình thường có quan hệ với mình không tồi nói mấy câu, thế mới biết hôm nay tất cả mọi người đều không ở nhà, kể cả Thi Ngạo Tước.
Tô Cửu Y đi qua đi lại trong sân, mắt thấy sắp bảy giờ, cô liền bắt đầu gấp gáp rồi.
Lúc đang chuẩn bị điện thoại cho Thích Cảnh Nhân hỏi một chút tình huống, điện thoại vang lên, là Tô Man Ngưng gọi tới.
Tô Cửu Y nhận điện thoại, "Alo."
"Chị, chị muốn kết hôn sao không đề cập cho em biết trước một tiếng, em ngay cả quà tặng cũng chưa kịp chuẩn bị." Đại khái là bởi vì lúc trước nhìn thấy Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y chung đụng vô cùng tốt, Tô Man Ngưng cũng không có cảm thấy hai người kết hôn quá đột ngột, chỉ là oán giận Tô Cửu Y không có nói với cô trước một tiếng.
"Quá bận rộn." Tô Cửu Y không tìm được một cái cớ thích hợp để giải thích chuyện này, chỉ có thể thuận miệng qua loa cho qua.
"Như vậy sao." Tô Man Ngưng ngược lại cũng không có hoài nghi.
"Ừ."
"Vậy em sẽ đưa một bao lì xì, chị hẳn là sẽ không cảm thấy em quá tục khí đi. Qua hai tiếng nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, đã không kịp chuẩn bị lễ vật, hy vọng chị đừng để ý." Tô Man Ngưng có chút áy náy nói.
"Đừng lo lắng, chị không muốn lễ vật gì." Tô Cửu Y nói: "Hơn nữa người nên phát lì xì là chị."
Nói cho cùng, trên người cô và Tô Man Ngưng đều chảy dòng máu giống nhau, dù giữa các cô có ngăn cách sâu hơn, có vài cấp bậc lễ nghĩa vẫn là không thể thiếu.
"Vậy chúng ta gửi cho nhau, xem ai nhiều hơn." Tô Man Ngưng cười, giọng nói vẫn dễ nghe như tiếng nhạc.
Không đợi Tô Cửu Y nói chuyện, cô lại nói: "Chị, ba bảo em chuyển một câu cho chị, ông nói anh rể của em cho ông ba trăm ngàn tiền biếu, ông không lấy một xu, nhưng ông muốn đích thân bảo quản, xem như lưu lại con đường lui cho chị. Ông còn nói, hy vọng chị có thể hạnh phúc."
Tô Cửu Y cùng không biết Tô Trấn Hùng nhận được tiền biếu từ khi nào, cũng không có ý định biết, cô chỉ nói là: "Thay chị chuyển lời cho ông ta, cảm ơn."
Tô Man Ngưng im lặng mấy giây, có chút nặng nề mở miệng, "Sáng sớm ba phải đi công ty, nghe nói là tài vụ công ty xảy ra chút vấn đề cần ông để ý, có thể không kịp tham gia hôn lễ của chị."
Tô Cửu Y ừ một tiếng, "Trước như vậy đi, chị cần đi chuẩn bị rồi."
"Được chị, lát nữa em liền chạy tới." Tô Man Ngưng nói: "Hôm nay là một ngày quan trọng nhất trong đời của chị, chị đừng nghĩ đến những chuyện không vui kia, làm một cô dâu xinh đẹp nhất."