Editor: May
Bởi vì Thẩm Chanh đích thân đi lấy rượu, cho nên hình ảnh trong video không có bắt được bóng dáng của cô.
Chỉ có một mình Thi Khả Nhi nằm trên bàn nổi điên, cô dường như thật sự say, vừa uống, vừa cười.
Cô như vậy, khiến Thi Mị nghĩ tới tối hôm thọ yến ông cụ.
Lúc ấy cô cũng uống rượu quá nhiều, lúc rời khỏi thành cổ liền quấn anh không chịu buông tay, lần đầu tiên ở trước mặt anh khóc đến giống như đứa bé.
Mượn men say, cô nói ra tất cả bí mật chôn dấu ở trong lòng.
Cô nói: "Lúc ba tuổi, khăn lụa của em rớt xuống trong đài phun nước, anh bất chấp mùa đông rét lạnh xuống nước nhặt khăn lụa cho em. Khi đó em quá đơn thuần, chỉ hiểu được vui vẻ và không vui, lúc lấy được khăn lụa, em cười không khép miệng, ôm anh không ngừng gọi: Anh thật tốt, anh thật tốt...."
Cô nói: "Lúc năm tuổi, em bị mấy bạn nhỏ bắt nạt, anh cản ở trước mặt em nói, ai dám chạm với em gái của tao, tao liền liều mạng với kẻ đó, còn đánh những đứa nhỏ đó một trận. Kết quả chú thím em phạt anh quỳ mái ngói vỡ cả đêm...."
Cô nói: "Lúc tám tuổi, em làm mất bản vẽ muốn dự thi, anh tìm cả đêm, giúp em tìm bản vẽ về .... Để cho em lấy được hạng nhất so tài triển lãm tranh. Khi đó em suy nghĩ, nếu như anh có thể sủng ái em, nuông chiều em cả đời như vậy, hẳn là rất tốt."
Cô nói: "Lúc mười ba tuổi, dì cả của em tới, lúc ấy em u mê không biết, cho rằng sẽ chảy máu tới chết. Là anh, phổ cập tri thức sinh lý cho em, để cho em ý thức được đây là một chuyện phụ nữ phải trải qua. Lúc ấy cũng là anh đi mua băng vệ sinh cho em, dùng ban ngày, dùng ban đêm, loại dài, anh đều mua toàn bộ..."
Cô nói: "Lúc mười sáu tuổi, có bạn nam thổ lộ với em, anh bóp cổ của cậu ta cảnh cáo cậu ta, về sau nếu còn dám quấn lấy em, sẽ khiến cho cậu ta xuống địa ngục. Khi đó em cảm thấy anh thật hung dữ, quá tàn nhẫn. Nhưng sau đó mới biết được, danh tiếng của bạn nam đó quá kém, đặc biệt đùa bỡn phụ nữ, sau đó cũng bởi vì quấy rối tình dục người khác nên bị xử phạt."
Cô nói: "Khi đó, em hẳn là đã thích anh rồi, nhưng chúng ta là anh em, không thể làm chuyện trái luân thường, cho nên em chôn phần tình cảm này ở đáy lòng."
Cô nói: "Đến ngày xuất ngoại, em mới biết thân thế của mình, thì ra, em là con nuôi. Đây là ý trời trêu người đi."
Từng câu từng chữ cô nói, mỗi một chữ, anh đều khắc thật sâu ở trong lòng.
Anh nhắm chặt đôi mắt lại, hai đầu lông mày toát ra vài phần uể oải và bất lực.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh mở mắt ra, đứng dậy sải bước ra khỏi phòng.
Lúc đẩy cửa phòng của Thi Khả Nhi ra, mắt sắc anh âm trầm, do dự một chút, vẫn là bước đi vào.
Lúc Thẩm Chanh cầm rượu trở lại, vừa hay nhìn thấy Thi Mị đi vào từ bên ngoài, vì vậy vội vàng trốn vào chỗ tối.
Cô đầu tiên là quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, khi xác định không có người theo đuôi, mới nhẹ nhàng rón rén đi tới bên ngoài phòng bao, dán trên cửa nghe lén.
"Ưm...."
Không ngờ, nghe được một tiếng than nhẹ truyền đến, là âm thanh của Thi Khả Nhi.
Tê tê, mềm mại, mang theo hấp dẫn chọc người.
Nghĩ đến hai người bên trong có thể đang khai triển, mở rộng một trận "Cảnh nóng", Thẩm Chanh cảm thấy mình không nên quấy rầy, vì vậy đến quầy lễ tân thanh toán, tính tiền, hơn nữa dặn dò nhân viên phục vụ không nên đi xử lý phòng bao trong vòng một hai tiếng, mới rời khỏi nhà hàng, lái chiếc Maserati đi.