Editor: May
"Xác định.... Ưm!"
Thi Khả Nhi cho rằng một chiêu này không có hiệu quả, cho nên chưa chuẩn bị tốt, lúc bị Thi Mị hôn môi, cô vẫn còn ngơ ngẩn.
Cô tự nhận là một người phụ nữ có năng lực thích ứng rất mạnh, cho nên bất cứ chuyện gì đột nhiên xảy ra ở trên người cô, cô đều sẽ dùng cách điềm nhiên để đối phó.
Thế nhưng một khắc này, cô lại không biết nên làm ra phản ứng như thế nào, là đẩy anh ra, hay là đáp lại anh.
Ngay tại lúc cô còn có chút suy nghĩ không yên, môi mỏng của Thi Mị khẽ nhếch, hung hăng cắn ở trên môi cô.
"Ưm.... hít...."
Thi Khả Nhi bị đau, trong nháy mắt tỉnh táo vài phần, cô đưa tay chống đỡ trên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
Nhưng thân hình Thi Mị vững như Thái Sơn, động liên tục cũng không động được một chút nào, anh không có tính toán muốn bỏ qua cho cô, hơn nữa không cho cô một cơ hội có thể phản kháng.
Bàn tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé, giam cầm vững vàng, chuyển hai tay cô đến đỉnh đầu.
"Ưm...."
Thi Khả Nhi muốn tránh thoát trói buộc của anh, thử giãy dụa phản kháng, "Ưm...."
Thi Mị lại cắn môi cô thêm một cái, mới rời khỏi môi của cô, anh nhìn xuống cô từ trên cao, nhếch môi cười như không cười, "Cho em thêm cơ hội trả lời lần nữa, nếu để cho anh hài lòng, anh bỏ qua cho em lần này. Nếu như không thể để cho anh thoả mãn, hôm nay em đừng hòng đi."
"Không đi chẳng lẽ phải ở lại chỗ này qua đêm ư." Thi Khả Nhi điều chỉnh xong nhịp tim đột nhiên rối loạn của mình, bình tĩnh tự nhiên phản bác anh: "Làm anh trai của em, anh có quyền lợi dẫn em về nhà quản giáo, nhưng em không có quyền lợi hạn chế cuộc sống tự do của em, cho nên anh không thể bắt buộc em ở chỗ này. Trừ phi anh muốn lấy thân thử nghiệm."
"Em nói đúng rồi, anh chính là muốn lấy thân thử nghiệm." Thi Mị nheo con ngươi lại, phóng ra chút ánh sáng nguy hiểm: "Tuyệt đối không nên nói chuyện loạn luân với anh, bởi vì chỉ cần một câu của anh, ngày mai Thi Khả Nhi em liền có thể đổi một thân phận khác."
"Tốt, vậy anh đổi một thân phận khác cho em đi. Nói như vậy, nụ hôn vừa rồi cũng có thể được coi là hợp tình lý rồi. Nếu không, chuyện này truyền đi sẽ gây ra tranh cãi rất lớn."
"Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên hôn môi, hợp với tình lý hay không thì có quan hệ gì. Dù truyền đi, thì thế nào? Ai dám nói chuyện linh tinh anh liền khiến kẻ đó sống không bằng chết." Ánh mắt Thi Mị thâm trầm, khiến người ta nhìn không thấu đoán không ra.
"Em biết anh có năng lực kia." Thi Khả Nhi nói xong, nhăn lông mày một chút, "Anh, anh là thật hồ đồ hay là giả hồ đồ. Em và anh rõ ràng là lần đầu tiên hôn môi."
"Là lần thứ hai." Anh nói.
"Sao có thể là lần thứ hai." Thi Khả Nhi hỏi anh, "Vậy lần đầu tiên ở đâu?"
"Ở nhà ông nội." Thi Mị dường như không có ý định giấu diếm chuyện phát sinh lúc trước với cô.
"Đâu có." Nếu thật từng hôn môi với anh, sao cô có thể không nhớ rõ? Cô thích anh lâu như vậy, nếu thật sự từng tiếp xúc thân mật với anh, cô không thể nào không nhớ rõ.
Thi Mị nhìn cô, môi mỏng nhẹ động: "Lúc ấy em uống say, vẫn luôn ôm anh không chịu buông, sau đó chủ động ôm anh, hôn anh."
Thấy thần sắc anh nghiêm túc không giống như đang nói đùa, Thi Khả Nhi ý thức được chuyện này có thể là sự thật, cô ho nhẹ một tiếng, hỏi dò: "Lúc ấy em hẳn là không nói thêm lời gì khác đúng không?"
"Ừ, không có nói thêm gì khác."
Thi Khả Nhi nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa tới mười giây đồng hồ, liền lại nghe Thi Mị nói: "Nhưng em nói em yêu thích anh."