Editor: May
Thi Khả Nhi chuyển mắt cho Thẩm Chanh, ý bảo cô trước tiên mang hai tên nhóc kia rời đi.
Bởi vì cô cảm thấy, tuy rằng chỉ số thông minh và EQ của hai tên nhóc kia đều cao, năng lực thừa nhận cũng rất mạnh, nhưng muốn để cho bọn chúng đột nhiên tiếp nhận loại sự thật cô út trở thành bác gái, bác trai biến dượng này, vẫn có chút tàn khốc.
Đọc hiểu ánh mắt của Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh tiến lên nói bâng quơ vài ba câu phai mờ tò mò của Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước, để người giúp việc đến mang hai người bọn chúng trở về phòng.
Sau khi hai tên nhóc kia trở về phòng, Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh bỏ lại Thi Mị và Thi Vực đi xuống lầu.
Ngồi xuống ở trên ghế sofa, Thẩm Chanh rót một ly rượu đỏ đưa cho Thi Khả Nhi.
Sau khi Thi Khả Nhi nhận ly rượu, liền trực tiếp bỏ vào trên bàn trà, "Loại rượu này em vẫn là ít đụng cho thỏa đáng, tránh cho say khướt."
Thẩm Chanh lắc lư ly rượu một chút, đưa tới bên miệng khẽ nhấp một ngụm, sau đó cười: "Say khướt không phải rất tốt ư, ít nhất khiến cho em làm những chuyện vẫn muốn làm nhưng không dám làm."
"Nói rõ một chút, không phải không dám làm, mà là không muốn làm. Không muốn làm chị hiểu không, dù có ý nghĩ kia, cũng không có xúc động kia." Thi Khả Nhi cải chính.
"Không có xúc động kia mà em còn xúc động như vậy, dã chiến ở trong phòng ăn với Thi Mị? Hơn nữa còn làm đến như vậy...."
"Ngừng!" Thi Khả Nhi ngắt lời cô, nhướng mi nói: "Lúc ấy tụi em chỉ là đang nói cuộc sống mà thôi, không có một chút quan hệ với dã chiến, còn có, em đây không gọi là kêu la, là kêu rên."
"Chị biết các em là đang nói cuộc sống, hơn nữa còn là nói cực kỳ xâm nhập một loại kia, đều kìm lòng không được kêu rên ra tiếng." Thẩm Chanh ưu nhã lắc lư ly rượu đỏ trong tay, cười đến có chút hư hỏng: "Nói thật, hoàn toàn không ngờ hai người sẽ tiến triển đến nhanh như vậy, lúc này mới vừa tốt hơn, liền làm lên rồi."
Nghe được cô nói như vậy, Thi Khả Nhi thật cũng không gấp, chỉ là không nhanh không chậm mở miệng: "Chị dâu chị đây là vào trước là chủ, nói cách khác, khi chị thấy được cửa phòng bao đóng chặt cũng đã liên tưởng đến hình ảnh có chút không thích hợp cho trẻ em rồi. Tổng hợp từ trên cho ra một cái kết luận, tư tưởng chị quá không đơn thuần, mỗi ngày nghĩ đều là một chút chuyện nam hoan nữ ái."
Thật ra Thi Khả Nhi phân tích cũng không phải không có đạo lý, lúc ấy Thẩm Chanh vừa nghe được một ít âm thanh "Ưm", rất tự nhiên liền nghĩ đến hình ảnh hai người quyện vào nhau.
Mặc dù nói cô là bị Thi Vực dạy hư, nhưng bây giờ tư tưởng cô quả thật không thế nào đơn thuần.
Mà cô cảm thấy chính là, dù sao xấu cũng đã xấu rồi, vậy thì xấu đến càng hoàn toàn một chút đi, kéo càng nhiều phụ nữ vào hàng ngũ không đơn thuần.
"Em muốn bao không? Chị mua rất nhiều, có thể cho em mấy hộp về dùng." Nhìn Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh nghiêm trang hỏi.
"Một hộp mấy bao?" Thi Khả Nhi hỏi ngược lại.
Thẩm Chanh: "Bảy cái."
Thi Khả Nhi ồ một tiếng nói: "Một hộp chỉ bảy cái, vậy làm sao đủ, một ngày chúng ta làm bảy lần, một lần dùng ba cái."
Thẩm Chanh: "...."
Rốt cuộc đạo hạnh của cô còn chưa sâu bằng Thi Khả Nhi.
Hai người lại trêu chọc nhau vài câu, cuối cùng nói vào chủ đề chính, Thẩm Chanh hỏi cô: "Hiện tại các người xác định quan hệ chưa?"
"Xem như thế đi." Thật ra Thi Khả Nhi cũng không phải rất rõ ràng quan hệ bây giờ của mình với Thi Mị, bởi vì cô và anh cũng không có nói rõ.
Chỉ có điều, mặc dù anh không có nói với cô "Chúng ta ở cùng nhau" như vậy, nhưng nụ hôn anh cho cô là đang biểu đạt, anh muốn ở cùng với cô.
Nếu không dùng tính tình của anh, vào lúc anh không xác định ở cùng với một người, anh tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.