Editor: May
Thi Khả Nhi nghe tiếng nhìn lại, Tiễn Hạo đang cầm lấy tóc Trương Nga dùng sức đụng đầu của cô ấy xuống mặt đất.
Trần Thế Cẩm ở bên cạnh khuyên can, nhưng hoàn toàn không khuyên được, Tiễn Hạo chẳng những không có ý định muốn thu tay, ngược lại ra tay càng nặng hơn.
Trương Nga dùng tay bảo vệ đầu của mình, cuộn người lại, Tiễn Hạo thấy, càng thêm cực kỳ giận dữ, bắt đầu quyền đấm cước đá với cô.
"Hiện tại chị đi qua, em đến gần một chút, quay cảnh Tiễn Hạo đánh người lại, có lẽ sau này vẫn còn cần dùng đến."
Thi Khả Nhi dặn dò một câu, liền bước nhanh đi về phía Trương Nga và Tiễn Hạo, Ngụy Thâm Thâm ở sau lưng nhắc nhở cô: "Sư phụ chị cẩn thận một chút, một người ngay cả vợ mình cũng đánh, thật không biết sẽ làm ra chuyện khác ngườ gì!"
"Đừng đánh, van cầu anh đừng đánh tôi...."
Trương Nga không chịu nổi Tiễn Hạo hành hung, không nhịn được khóc lớn lên, giờ phút này cô cô độc bất lực, toàn bộ thế giới đều là bóng đêm vô biên.
"Không đánh mày? Hừ! Tao không thể không đánh chết mày! Mày - tiện nhân này, lại muốn đến khởi tố ly hôn, tao cho mày biết, dù mày lấy được số tiền này, về sau mày cũng đừng nghĩ tới ngày an ổn. Tao sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mày!" Tiễn Hạo hung hăng đạp một cước vào bụng Trương Nga, tình cảm ngày xưa dường như tan thành mây khói vào ngay giờ phút này.
"A...." Trương Nga quát to rống lên, nước mắt thống khổ như chuỗi ngọc bị đứt, không ngừng chảy xuống thuận theo khóe mắt cô.
"Người cặn bả!" Lần đầu tiên Thi Khả Nhi ra tay đánh cho một người đàn ông không có quan hệ với mình, cô cầm cặp công văn, đập mạnh lên đầu Tiễn Hạo. Cuối cùng, một tay đẩy Trương Nga từ trước mặt anh ta ra.
"Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không?" Tiễn Hạo che mặt bị đánh lại. tức giận ngập trời nhìn chằm chằm Thi Khả Nhi, giống như hận không thể xé cô.
"Biết, đương nhiên biết, là thằng đàn ông cặn bã nhất trong đám cặn bã, là bại hoại khiến tôi cảm thấy buồn nôn nhất."
Giọng nói Thi Khả Nhi bình tĩnh không hề phập phồng, cô nhàn nhạt liếc nhìn Tiễn Hạo, sau đó cúi người dìu Trương Nga trên mặt đất đứng lên.
Trương Nga theo bản năng trốn tránh sau lưng cô, xem ra là sinh ra sợ hãi với Tiễn Hạo, sợ hãi anh ta sẽ vung tay lần nữa với mình.
"Không cần sợ, không có chuyện gì." Thi Khả Nhi nhẹ nắm tay của cô ấy, an ủi cô ấy.
"Mày nói không có gì là không có gì sao?" Tiễn Hạo cười lạnh một tiếng, "Trần Luật sư, người phụ nữ này không chỉ làm tổn thương thân thể tôi, còn phỉ báng tôi, hiện tại tôi muốn khởi tố cô ta."
"Tiền tiên sinh, có chuyện gì thì nói thật tốt, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống để thương lượng, động một chút lại lên tòa án sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với danh dự của anh, cho nên không cần xúc động như vậy."
Trần Thế Cẩm tốt bụng khuyên Tiễn Hạo một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Thi Khả Nhi, cười nói: "Thi đại luật sư, xin cô cũng chú ý thân phận của mình, cô là một vị luật sư, không phải tên côn đồ tiểu lưu manh bên đường, hành động việc làm của cô chính là đại biểu tập thể của cô, kể cả cả toà án, tuyệt đối đừng bởi vì một chút chuyện nhỏ mà hủy tiền đồ tốt của mình. Như vậy đi, cô nói lời xin lỗi với Tiền tiên sinh, tất cả mọi người lùi một bước, chuyện này cứ tính như vậy đi, Tiền tiên sinh cũng không truy cứu trách nhiệm của cô."
Thi Khả Nhi cười: "Tôi chính là nói xin lỗi với một con chó, cũng tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi với tên bại hoại này. Muốn truy cứu trách nhiệm thật sao, cứ việc phóng ngựa đến, Thi Khả Nhi tôi bằng lòng phụng bồi. Còn có chính là, Trần Thế Cẩm, thật ra anh hoàn toàn không cần phải giả bộ lương thiện ở trước mặt tôi, chút tâm địa gian giảo này của anh, còn có ai không biết được chứ."