Editor: May
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã tối rồi.
Không biết bệnh viện bên kia thế nào.
Thẩm Chanh không yên lòng, muốn gọi điện thoại cho Thẩm Trung Minh hỏi tình huống một chút.
Nhưng hai chân bị người đàn ông bên cạnh giam cấm, đến động một chút cũng khó khăn, hoàn toàn không có cách nào lấy điện thoại di động từ túi quần trong ra.
Trong lòng có chút nôn nóng, nhưng lại không thể không kiềm nén.
Quay đầu, lạnh lùng mở miệng, "Họ Thi kia, chúng ta nói chuyện."
Thi Vực nhắm nửa con mắt, lười nhác giơ khóe môi lên, "Hiện tại tâm tình của tôi không tốt, không muốn nói."
Lửa giận lại rối loạn tuôn ra ở trong lòng, Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng tận lực khắc chế tâm tình của mình, "Nói đi, muốn tôi làm cái gì."
Một tên con trai lưu manh mở miệng, "Dỗ dành tôi."
Thẩm Chanh:....!!
Cô chỉ muốn tặng anh ta một câu dỗ dành em gái anh.
Người đàn ông này muốn, làm, hoàn toàn không có giống như một người bình thường.
"Nhanh lên, dỗ dành tôi."
Giọng nói mềm nhũn, Thẩm Chanh nghe đến toàn thân run lên, nổi da gà suýt chút nữa chấn động rớt xuống trên đất.
"Dỗ dành như thế nào?!"
Cô gần như nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
"Ân cần vừa ôm vừa hôn, mặc em lựa chọn."
"...." Thú tính của người đàn ông này nói đến là đến, cũng không có chút dấu hiệu.
"Nếu em không muốn, vậy thì thôi đi." Thi Vực nói xong, một tay gối ở phía sau cổ, trực tiếp nhắm mắt lại.
Thẩm Chanh: "...."
Suy nghĩ khoảng một phút, cô nghiến nghiến răng, chủ động dâng môi qua.
Đúng vậy, cô chỉ luôn có bộ dáng kháng cự với Thi Vực, giờ lại hiến hôn rồi!
Nụ hôn này kéo dài không lâu, thậm chí có thể nói rất ngắn, nhưng đã đủ khiến tâm tình Thi Vực thật tốt.
Cảm giác được bàn tay to nắm mắt cá chân có chút buông lỏng, Thẩm Chanh nhanh chóng thu hồi chân lại.
Sau đó, cũng rút cái chân khác ở dưới chân anh trở về.
Thân thể lưu loát chuyển sang bên cạnh, đang muốn ngồi dậy, lại bị Thi Vực nắm lấy cổ tay.
Anh chỉ dùng sức kéo một cái, liền ôm cả người cô vào trong ngực.
Một cổ mùi xì gà nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi thơm ngát độc hữu trên người anh, nhanh chóng chui vào phổi Thẩm Chanh.
Hô hấp nóng rực nặng nề đánh vào trên mặt, chóp mũi, cái cằm, và cổ của cô.
Cô đột nhiên đỏ mặt.
Trái tim, thình thịch thình thịch, nhảy lên đến mức không hề có tiết tấu.
Đại não Thẩm Chanh trống không một giây, lại có thể quên mất phản kháng.... -
Mẹ kiếp, đây cũng quá không hợp logic rồi!
Không phải cô nằm mộng của nghĩ muốn xé nát người đàn ông này sao?
Đặc biệt sao, lại có thể khuất phục ở dưới dâm uy của anh!
Vừa ôm vừa hôn bác của anh ta á, về sau còn có tôn nghiêm gì ở trước mặt anh ta!
Suy nghĩ một chút đã cảm thấy nổi giận.
Cô vùng vẫy một chút, không ăn thua gì.
Lại động một chút, vẫn là vô dụng.
Anh giống như là quyết tâm, không cho cô bất kỳ một cơ hội có thể chạy trốn nào.
Nhìn khuôn mặt cách trước mặt của cô chỉ có mấy centimet, Thẩm Chanh soàn soạt tốn hơi thừa lời, "Có thể nói chuyện sao?"
Thi Vực nhắm mắt lại, dán mặt mình càng gần mặt cô hơn, mới không nhanh không chậm lên tiếng.
"Có thể."
Giọng nói sâu lắng, vô cùng từ tính, giống như là có thể đơn giản đầu độc lòng của người ta.
Thẩm Chanh quay mặt, muốn duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Thi Vực quá bá đạo, không cho cô cơ hội này, dùng tay bưng lấy mặt của cô, thật sự xoay cô lại.
Một lần nữa mặt dán mặt, khoảng cách càng gần hơn.
Thẩm Chanh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập không có quy tắc kia, và cảm giác được tiếng hít thở dần dần dồn dập kia....
Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn tự rước lấy họa.
Cô hít vào một hơi, lại hít vào một hơi.
Tự suy xét không ngừng, vẫn quyết định không nên chọc người đàn ông bá đạo lại phúc hắc này.
Ở trong lòng anh an phận xuống, ngoan ngoãn, như là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.