Editor: May
"Việc này tôi đương nhiên biết, vừa rồi tôi chỉ tùy tiện lấy một thí dụ, cũng không có nói con trai tôi từng học ở trường học kia." Lý tiên sinh vẫn đang thể hiện: "Tuy rằng hai vợ chồng chúng tôi quanh năm đều ở trong nước, nhưng hàng năm cũng sẽ rút ra thời gian mấy tháng đi ra ngoài du lịch, đương nhiên cũng sẽ mượn cơ hội này đưa con trai mình ra nước ngoài học hỏi kinh nghiệm ở những trường cao cấp kia, để nó học tập một chút nhân văn khác biệt."
Lý phu nhân ở bên cạnh không nhẫn nại được, đắc ý hí hửng cười: "Con trai tôi từng học qua trường học đắt tiền nhất, học phí một tháng hai mươi vạn. Bredbury này so với những trường học kia, kém thật không phải là một cấp bậc thôi đâu. Ngay cả trẻ con cũng không trông được, còn nói là vườn trẻ tốt nhất trong nước gì chứ. Rõ là..."
"À, học phí một tháng hai mươi vạn, thật sự không tệ." Vẻ mặt Thi Khả Nhi từ chối cho ý kiến, dùng bốn chữ "Thật sự không tệ" để diễn tả cái nhìn của mình.
"Cái gì gọi là thật sự không tệ?" Lý phu nhân có chút bất mãn cô, vì vậy phản bác, "Nếu như cô nói cho tôi biết hai cháu trai cô từng học qua trường học tốt hơn, vậy thì cô còn lý đo để nói chuyện như vậy. Nhưng nếu như bọn chúng không có, vậy thì mời cô nói chuyện khách khí một chút, loại trường học quý tộc một tháng hơn hai mươi vạn giống như vậy, không phải chỉ cần là người liền có thể học."
Trong lúc nhất thời, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Hiệu trưởng và giáo viên hoàn toàn không cần nói chen vào, cũng không dám tùy tiện tiến lên cắt đứt đối thoại của mấy người để nói lời hòa giải.
"Xin lỗi Lý phu nhân, làm một trưởng bối xứng chức, tôi sẽ không ở trước mặt hai đứa nhỏ thảo luận với cô vấn đề vật chất hay không vật chất đó."
Thật ra Thi Khả Nhi hoàn toàn có thể dùng phương thức giống nhau khiến cho đối phương vô cùng xấu hổ, nhưng cô không có.
Cô chỉ nói là: "Con trai cô từng học qua trường học quý tộc học phí một tháng hai mươi vạn, cháu trai tôi không có, nhưng cũng không có nghĩa bọn chúng kém hơn con trai cô, cũng không có nghĩa tri thức bọn chúng học được ít hơn con trai cô "
"Nếu như vậy, cũng đừng nói những lời nhảm nhí này nữa." Lý phu nhân kéo con trai mình từ trong lòng ra, đẩy đến trước mặt Thi Khả Nhi, "Máu ứ đọng trên mặt con trai tôi đều là hai đứa cháu trai cô đánh, khuôn mặt vốn thật tốt của nó, hiện tại suýt chút nữa bị bọn họ hủy rồi."
Ngay tại lúc Lý phu nhân nói chuyện, Lý Dục cúi đầu lui về phía sau, dường như không dám đến gần đối mặt với Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước.
Lý phu nhân thấy thế, lập tức nói: "Trạng thái bây giờ của con trai tôi, vừa nhìn đã biết là bị kinh hãi, ngay cả nói cũng sẽ không nói, đây nếu lưu lại chút di chứng gì đó, hừ, các người cũng đừng nghĩ sống tốt."
"Con trai tới đây." Lý tiên sinh kéo Lý Dục đến trước mặt mình, chỉ vào Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước ngồi ở đối diện hỏi bé, "Con nói cho ba biết, có phải là hai đứa bọn chúng đánh con không? Là ai động thủ trước?"
Ánh mắt Lý Dục trốn tránh, khẽ gật đầu nói, "Là bọn họ đánh con.... Là bọn họ động thủ trước...."
"Cậu nói dối."
"Cậu gạt người."
Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước gần như đồng thời lên tiếng.
"Tôi không có nói dối, cũng không có gạt người...." Lý Dục nói xong, lại uất ức khóc lên, thân thể mập mạp bởi vì nức nở mà không ngừng run run.
Lý phu nhân thấy con trai mình sợ đến như vậy, tức giận mặt mũi trắng bệch, cô ta vọt đứng dậy, chỉ vào Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước, hung hăng hùng hổ quát: "Không có cho tụi mày nói chuyện, tụi mày chen miệng vào làm gì, thật là không có tố chất!"
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra."
Thi Mị vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không nói gì, cuối cùng đã mở miệng.
Giọng nói của anh không cao không thấp, lại lộ ra từng luồng lệ khí, trong mắt cũng bắt đầu phóng ra hơi thở nguy hiểm, khiến người khủng hoảng.