Editor: May
"Hai tên khốn kiếp chúng mày!" Lý Dục lau nước mắt, hung hăng trừng bọn họ, siết chặc nắm tay nhỏ mập mạp: "Có mẹ sinh không có cha dạy! Về sau không thành lưu manh cũng thành tội phạm!"
"Cô." Tiểu Thiên Tước thoáng cái liền trở nên đáng thương, bé ngửa đầu nhìn Thi Khả Nhi, nắm lấy tay của cô lắc lư, "Cô xem cậu ta, lại nói lời như vậy, vừa rồi tụi cháu đánh cậu ta cũng là bởi vì cậu ta chửi tụi cháu "Có mẹ sinh không có cha dạy", phải làm sao đây, cháu thật sự không nhịn được muốn đánh cậu ta rồi."
"Bác hai, người ta cũng không nhịn được, tại sao cậu ta nói chuyện khó nghe như vậy. Cháu rõ ràng có ba dạy mà...." Vẻ mặt Tiểu Ngạo Tước vô tội nhìn Thi Mị, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn có vẻ cực kỳ đáng yêu.
"Mày không có ba! Mày chính là không có ba! Nếu mày có ba, sao ông ta không đến vườn trẻ xử lý phiền toái cho mày! Mỗi lần mày phạm sai lầm, đều là mẹ mày tới, mày ra ngoài hỏi bạn nhỏ khác xem, ai đã từng gặp ba của mày, ai quen biết ba của mày không!" Lý Dục nói một hơi xong, vẫn không quên khoe khoang nâng mình lên, "Mày xem tao đi, tao có ba mẹ, bọn họ rất yêu tao, không cho phép người khác bắt nạt tao, cho nên hôm nay, tụi mày xong đời rồi! Ba của tao có rất nhiều tiền, có thể mua lại cả trường học, hai người tụi mày, về sau đừng hòng học ở chỗ này nữa!"
Lúc nghe Lý Dục nói những lời này, Thi Khả Nhi nhíu chặt mi tâm, bạn nhỏ này mới hơn bốn tuổi, nhưng lời cậu ta nói lại rất nhiều điều mà trẻ con không thể nói được.
Hơn nữa cậu ta biết cách che dấu, hiểu rất tốt che giấu tâm tình của mình đi.
Giống như vừa rồi, nó vẫn luôn ngụy trang, ngụy trang mình thành một người vô tội nhất đáng thương nhất, nó đẩy toàn bộ sai lầm đến trên thân người khác, miêu tả mình thành một vai diễn đáng thương.
Bây giờ có thể do giáo viên và hiệu trưởng có thể phê bình cậu ta không ở đây, cho nên cậu ta lộ ra bản tính.
"Chúng tôi không tranh luận với cạu." Tiểu Thiên Tước xem xét liếc nhìn Lý Dục, nói, "Mẹ tôi từng nói, người vĩnh viễn đừng nên cố gắng dùng thiện lương của mình đi thay đổi thú tính của người khác, bởi vì kẻ đó đã hoàn toàn không có tính người."
"Ừ, đúng." Tiểu Ngạo Tước cũng nói: "Ba của tôi cũng từng nói, có đại thiện thì có đại ác, dù cho chúng ta không làm được đại thiện, cũng không cần khuất phục đại ác."
"Quỷ linh tinh." Thi Khả Nhi đưa tay vuốt vuốt đầu hai tên nhóc, cười, "Tuổi không lớn, nói tới nói lui ngược lại rất ra bộ dáng."
"Đây là tất nhiên." Tiểu Ngạo Tước cười hắc hắc, "Người nhà họ Thi chúng ta, mỗi người đều trưởng thành sớm, cháu nghe bà nội cháu nói, cô cháu mới ba tuổi liền nói yêu đương rồi."
"Nói bậy, cô các cháu giống như là người đói khát như vậy sao." Thi Khả Nhi thu hồi nụ cười, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Giống hay không, phải hỏi bác hai của cháu mới biết được." Tiểu Thiên Tước liếc mắt ra hiệu với Thi Mị, sau đó cười hề hề hỏi, "Bác hai, có phải lúc ba tuổi cô cháu liền thích bác, hơn nữa cô còn từng tặng hoa hồng cho bác, nói cho bác biết, nói về sau cô muốn gả cho bác làm vợ, muốn cả đời đợi ở bên cạnh bác, ngày ngày nấu cơm cho bác, ngày ngày làm ấm giường cho bác."
Từ trước đến nay Thi Khả Nhi luôn mồm miệng lanh lợi, lại bị hai đứa nhóc chận đến á khẩu không trả lời được.
"...."
Cô cảm thấy hôm nay cô đều bị hai tên nhóc này nghịch hỏng rồi, rõ ràng là đến giải quyết phiền toái cho bọn chúng, sao nói vài ba câu liền chuyển dời đề tài đến trên người cô rồi.
Hai đứa bé mới hơn ba tuổi, thảo luận chuyện cô đã phát sinh lúc ba tuổi, đây là tiết tấu gì vậy?