Editor: May
Mười phút sau, Thái Toàn liền bị đưa vào một sòng bạc lớn nhất thành Giang.
Trước đó, Thi Vực đã bảo Tôn Nham căn dặn sòng bạc bên này, không cần hạ thủ lưu tình với Thái Toàn.
Dừng lại hành hung tới vừa đột ngột lại mãnh liệt, Thái Toàn vốn sưng mặt sưng mũi liền lập tức hoàn toàn thay đổi toàn bộ.
"Mày, tụi mày có còn vương pháp hay không... Có biết giam cầm phi pháp người khác, là phạm pháp không...." Co rúc ở góc tường, thân thể Thái Toàn run rẩy dữ dội, ngay cả âm thanh cũng đang rung động theo, nghe không lên nổi một chút lực độ uy hiếp.
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn vịt chết còn cứng mỏ! Hừ! Chẳng lẽ ông không biết ở thành Giang này, Thi Vực chính là vương pháp sao!" Tên lưu manh trông coi Thái Toàn cười lạnh một tiếng, dáng vẻ hung hăn dữ tợn này, cực kỳ giống ác quỷ leo ra từ trong địa ngục.
"Cậu.... rốt cuộc cậu ta là ai...."
"Là ai?" Tên lưu manh lại cười lạnh một tiếng, "Ngay cả Thi Vực cũng không biết? Ông thật sự là sống uổng hơn nửa đời người! Ngài ấy là chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, quyền quý lớn nhất thành Giang, nắm giữ trên trăm tòa biệt thự ở khắp nơi trên cả nước. Đến cả sòng bạc chúng tôi, cũng do ngài ấy quản lý...."
"Không thể nào không thể nào, điều đó không có khả năng...." Thái Toàn tựa như mất hồn, hai mắt trống rỗng, hiển nhiên không dám tin mình nghe được là sự thật.
"Ông cũng đừng không tin, sòng bạc cao thấp hơn ngàn người, ông tùy tiện kéo một người hỏi một chút, xem bọn họ có biết Thi Vực là ai hay không." Tên lưu manh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta, "Ông tốt nhất đàng hoàng một chút cho tôi, cấp trên đã dặn dò, nếu ông dám trốn, cắt đứt chân chó của ông!"
Tên lưu manh cố ý gằn giọng lớn tiếng, nhờ vào đó đến cảnh cáo Thái Toàn.
"Tao muốn gặp Thẩm Chanh, các người gọi Thẩm Chanh tới cho tao.... Nó là cháu gái của tao! Nó sẽ cứu tao ra ngoài!"
Thái Toàn đã không còn cách nào kiểm soát được tâm tình của mình, không khống chế được kêu lớn ra tiếng.
"Dù bây giờ ông gặp Diêm Vương Lão tử cũng vô dụng! Ngây ngô thật tốt, ngày mai bắt đầu làm việc!"
Tên lưu manh nói xong, xoay người đi ra khỏi kho hàng âm u, bịch một tiếng, cửa phòng cũ kỹ bị đóng mạnh lại.
Sau đó, truyền đến âm thanh khóa lại.
Thái Toàn bổ nhào tới, dùng sức lay động cửa gỗ, nhưng mặc anh dùng hết sức lực toàn thân, cũng không có cách nào mở cửa ra.
Bất lực ngã ngồi trên đất, dựa vào trên cửa, thân thể của anh run rẩy đến càng dữ dội hơn.
Như là nhận lấy kinh hãi khổng lồ, sắc mặt tái nhợt, thất hồn lạc phách, giống như mất hồn mất vía.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông bình tĩnh một chút, giống như sực nhớ ra gì đó, ông lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Bởi vì quá gấp, cộng thêm tay run rẩy dữ dội, điện thoại liền rơi xuống mặt đất, ngã thành hai khối.
Cuống quít nhặt lên, gắn pin vào điện thoại lần nữa, dùng sức ấn phím mở máy, nhưng điện thoại vẫn luôn không sáng lên.
Một đường sống cuối cùng giống như là bị một chậu nước lạnh giội tắt, Thái Toàn đập một quyền xuống đất.
Dùng sức quá mạnh, dẫn đến khớp xương tay ông rách da nghiêm trọng, dòng máu chảy ra, nhiễm trên mặt đất, có vẻ đặc biệt dọa người.
Trong đôi mắt bị máu xông đỏ, ngoại trừ hận và không cam lòng, liền không tìm được gì khác nữa....
"Á!" Ông điên cuồng hét lên một tiếng, chợt nằm sấp đến trên đất, không nhịn được gào khóc lên.
Một người đàn ông, nếu như không phải cùng đường, có lẽ sẽ không ngay cả tôn nghiêm tối thiểu cũng không cần.
Nhưng cho dù là rơi xuống kết cục này, Thái Toàn vẫn không có nhận ra sai lầm của mình, cho dù xưa nay xảo trá vơ vét tài sản uy hiếp cháu dòng ngoại của mình, theo ý ông ta cũng là chuyện đương nhiên.
Nghe được tiếng khóc truyền tới từ trong kho hàng, tên lưu manh trông coi ở bên ngoài không khỏi cười lạnh, hiện tại biết khóc, sao ban đầu lại làm vậy?