Editor: May
Sáng ngày hôm sau, Đào Đào đang quét rác, có nữ hầu đi tới bên cạnh, kéo cô qua một bên, ra vẻ thần bí lấy ra một tờ báo.
"Chị Đào Đào, chị xem."
Trên trang nhất tờ báo, có một dòng chữ to rất bắt mắt: Vì một nụ cười của mỹ nhân, Thi Vực tặng ngàn xe ngàn vạn!
Phía dưới, là mấy tấm ảnh chụp Thẩm Chanh ngồi trên xe.
Người trong hình không có trải qua bất kỳ trang điểm nào, nhưng xinh đẹp không giảm, phong thái vẫn như cũ.
Bên cạnh, người đàn ông lười nhác nghiêng dựa vào trên xe, quay đầu nhìn người phụ nữ trên xe, khóe môi gợi lên nụ cười, tuấn mỹ phi phàm.
Nữ hầu cảm thán: "Không ngờ, chiếc xe kia đúng thật là thiếu gia mua để tặng cho thiếu phu nhân...."
Vẻ mặt Đào Đào không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là thản nhiên mở miệng, "Không buôn dưa lê, nhanh cất tờ báo lại, nếu để cho chú Chung nhìn thấy, chắc chắn sẽ trừ tiền lương của cô."
"À vâng!"
Nữ hầu đáp lại một tiếng, vội vàng xếp tờ báo lại, nhét vào trong túi quần áo.
"Vậy chị Đào Đào làm việc đi, em cũng đi làm việc đây."
Nữ hầu vừa đi, điện thoại của Đào Đào liền vang lên.
Cô ta để cái chổi xuống, lấy điện thoại di động ra, đi đến bên cạnh nhận nghe.
"Alo."
"Chị họ, em là An An, hiện giờ chị đang ở đâu vậy, em tới thành Giang rồi."
"An An? Em tới thành Giang, thiệt hay giả?" Đào Đào có chút kinh ngạc.
"Em lừa gạt chị làm gì! Hiện tại em vừa xuống máy bay, còn đang ở phi trường chờ xe, nếu không chị tới đón em? Dẫn em đi làm tóc, sau đó em mời chị ăn cơm!"
"Hiện tại sao...." Đào Đào liếc mắt nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi, "Như vậy đi, chị trước đi xem thử có thể xin phép nghỉ hay không, một lát nữa điện thoại lại cho em...."
Cúp điện thoại, Đào Đào cẩn thận quét sạch đường đá vụn trong vườn hoa một lần, mới đi tìm chú Chung.
Nói rõ tình huống với chú Chung, chú Chung cho cô ta nghỉ nửa ngày.
Thay đổi quần áo từ công quán đi ra, Đào Đào chận chiếc taxi xe, "Sư phó, đi sân bay."
Hạ An An kéo theo va ly hành lý đi ra sân bay, đợi chừng mười phút đồng hồ, Đào Đào liền đến.
Cô ta thanh toán tiền xe, xuống xe, Hạ An An liền đi về phía cô ta, quát lên: "Chị họ."
"Ừ!" Đào Đào cười đáp ứng, tiến lên cầm hành lý thay cô, sau đó hoài nghi xem xét sau lưng Hạ An An, hỏi, "Sao? Em rể không có đi cùng em? Một mình em bay xa như vậy, anh ta cũng yên tâm à?"
Hạ An An kéo tay của cô ta, vừa đi vừa nói: "Gần đây anh ấy và bạn bè hợp tác mở ra một công ty mới, đặc biệt bận rộn, không đi được."
Đào Đào quay đầu nhìn cô, có chút bàng hoàng, "Vừa mở công ty? Không phải lúc trước anh ta là cổ đông công ty gì đó hả? Sao, không làm nữa?"
Hạ An An nghe tiếng, cười cười, "Sao có thể mặc kệ, dạo này, ai không muốn kiếm nhiều tiền một chút? Tụi em tính toán khoảng hai năm nữa sẽ kết hôn, cho nên muốn trước khi kết hôn kiếm đủ tiền, về sau cuộc sống trôi qua cũng thoải mái một chút."
"An An, chị họ thật là hâm mộ em! Tìm được một người đàn ông có bản lĩnh như vậy." Đào Đào liếc nhìn quần áo của Hạ An An, lại cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người mình, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Em xem chị sống có bao nhiêu mệt mỏi, gả cho một người đàn ông không ghanh đua, ngay cả một bộ quần áo nhãn hiệu nổi tiếng cũng chưa từng mặc qua."
"Được rồi chị họ, chị trước đi với em tìm khách sạn cất kỹ hành lý, chờ em sắp xếp xong, dẫn chị đi dạo cửa hàng hiệu, mua cho chị một thân!"
"Vậy không tốt lắm đâu...."
"Chị là chị họ ruột của em, có cái gì không tốt? Đúng rồi, trước đó em gửi cho chị bình nước hoa, dùng quen không?"
"Quen, mùi thơm đó đặc biệt dễ ngửi, chị vô cùng thích."