Editor: May
"Không.... Đừng tới đây...."
Mấy tên bắt cóc không thể lui được nữa, thân thể không kiềm chế được run rẩy lên, có một người trong đó còn bị dọa đến tiểu trong quần.
"Ha ha ha!"
Thẩm Chanh đứng ở một bên xem cuộc chiến, không nhịn được cười đến run rẩy hết cả người.
Nghe được tiếng cười của cô, con chó lớn quay đầu lại grừ một tiếng với cô: "Grừ gâu...."
Thẩm Chanh đi tới, tuyệt không khách khí xoa nhẹ đầu đầy thịt của nó một phen, "Điềm Tâm, làm rất tuyệt!"
Không sai, con chó cao lớn béo tốt, hung thần ác sát, uy dũng vô cùng này, chính là Điềm Tâm!
"Gâu!"
Được nữ chủ nhân khen như vậy, Điềm Tâm kiêu ngạo kêu lên một tiếng.
Vừa lúc đó, có tên bắt cóc sực tỉnh nhớ ra gì đó, thừa dịp Thẩm Chanh không có chú ý, lặng lẽ duỗi tay tới eo sau lưng.
Ngay vào lúc hắn muốn sờ tìm khẩu súng ra, một chiếc xe việt dã nhanh chóng lái tới từ đối diện.
Xe tốt chính là xe tốt, dù ở trên con đường nát ghồ ghề này, cũng có thể lái nhanh chóng.
Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe việt dã nhanh chóng quay nhanh một cái xinh đẹp, chắn ngang ở trước mặt mấy tên bắt cóc, đồng thời dọa cho tên bắt cóc kia rụt tay trở về.
Cửa xe mở ra, Tôn Nham nhảy xuống từ trên xe.
Tôn Nham bóp ngón tay một chút, khớp xương vang dội rắc rắc.
Tiến lên, không nói không rằng liền đánh mấy tên đó một trận, sau đó tịch thu súng của bọn chúng.
"Hảo, hảo hán tha mạng...."
Mấy tên bắt cóc sợ tới mức tè ra quần, té quỳ đến trước mặt Tôn Nham....
"Tôi chính là một kẻ hỗn tạp, không tha mạng cho các người." Tôn Nham lạnh giọng phun ra một câu, liền xoay người đi đến trước mặt Thẩm Chanh, có chút lo lắng hỏi, "Thiếu phu nhân, người có bị thương ở đâu không?"
Nghĩ đến hai mươi phút trước nhận được tin nhắn kia, anh liền cảm giác sợ nổi da gà.
Lúc ấy anh đang nói chuyện rõ ràng với cấp cao của Thẩm thị, không ngờ đột nhiên một tin nhắn gửi tới, nội dung là: Tôi bị bắt cóc, nhanh chóng đến đường ngoài bến cảng.
Cho nên anh không dám trễ nãi một phút, đẩy xuống tất cả mọi chuyện chạy tới nơi này, cũng may tới kịp, nếu không hậu quả.... thật sự không dám tưởng tượng.
"Tôi không sao." Thẩm Chanh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Điềm Tâm, hỏi Tôn Nham, "Tại sao nó lại ở chỗ này?"
"À! Là thế này, lúc trời tối hôm qua Điềm Tâm bị chuyển chở tới đây, nghe nói là bởi vì ông chủ không có ở đó, nó vô pháp vô thiên, suýt chút nữa nhấc biệt thự ở thành Đô lên rồi. Đến thành Giang, có lẽ là chịu phạt!"
"Vậy nó phải nên ở dinh thự chứ? Sao chạy đến đây rồi?"
"Thưa thiếu phu nhân, bởi vì Điềm Tâm phạm sai lầm, cho nên không thể về dinh thự, chỉ có thể giữ cửa ở tòa nhà dưới chân núi." Tôn Nham nói xong, đưa tay chỉ lên phía trước cách đó không xa, "Tòa nhà, là ở chỗ này."
Thẩm Chanh nhìn theo phương hướng anh ta chỉ, một tòa nhà đứng giữa núi vây quanh, ngói cổ kính, nhìn có vẻ hẳn là có chút tuổi đời rồi.
Tòa nhà tuy củ kỹ, nhưng cách điệu, bố cục, trang hoàng, lại tương đối tinh tế.
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, đây là cuộc sống của người có tiền sao.
Người khác vất vả cả đời cũng không thể mua được một phòng nhỏ, nhưng Thi Vực, tùy tùy tiện tiện có thể nắm giữ một tòa nhà có giá trị trăm vạn, thậm chí tuyệt đối là khu nhà cấp cao.
"Bà cô ơi, xin bà cô tha mạng...."
Nhìn thấy Tôn Nham cung kính có thừa với Thẩm Chanh, mấy tên bắt cóc biết cô mới là người có thể tha mạng cho bọn họ.
Cuống quít bò đến trước mặt Thẩm Chanh, vừa dập đầu, vừa cầu xin tha thứ, "Bà cô ơi, là chúng tôi có mắt không nhận ra thái sơn, chúng tôi đáng đánh,...."
Nói xong, mấy người gần như đồng thời giơ tay lên, tự đánh miệng mình.