“Tự mình đón tôi mới có vẻ có thành ý, không phải sao?” Người phụ nữ nói xong, ưu nhã ngồi xuống, nhìn như không cẩn thận xê dịch về phía bên cạnh.
Tần Cận cũng ngồi xuống lần nữa, giơ tay lên gọi bồi bàn khui rượu.
Thi Vực cũng không khỏi nhíu nhíu mày, anh quay đầu liếc nhìn người phụ nữ, trên mặt như đao khắc lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ.
”Xin lỗi, vừa rồi đụng phải anh rồi.” Trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười xin lỗi, sau đó ngồi sang bên kia.
Vẻ mặt Thi Vực không vui, nhưng cũng không có phát tác, chỉ là hờ hững đáp lại một tiếng, “Ừ.”
Người phụ nữ dường như cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Thi Vực, cô ta giơ chân gác lên chân khác xong, rất là ưu nhã dựa vào ở trên ghế sofa.
Thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, Tần Cận mở miệng hòa hoãn cục diện, “Quên giới thiệu, Mạc Khuynh Tâm, Mạc tiểu thư, vừa trở về từ nước ngoài, quản tầng thứ mười tám của Đế Hoàng.”
Anh ta nói đến đây liền dừng một chút, ý vị thâm trường liếc nhìn mấy người đang ngồi, “Nếu ai muốn uống rượu đỏ bảy con số, sẽ phải tìm cô ấy rồi.”
Cao ốc Đế Hoàng, một tòa cao ốc lớn nhất thành Giang, không giống với cao ốc thương mậu khác.
Nó là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đặc biệt thiết kế, tổng cộng mười chín tầng, xưng là “19 thành của hoàng đế”.
Đến ban đêm, cả một tòa cao ốc Đế Hoàng đèn đuốc sáng trưng, sáng rực như ban ngày.
Ở thành Giang, dĩ nhiên đã trở thành kiến trúc bậc nhất.
Bên trong cao ốc Đế Hoàng càng thêm cực kỳ xa hoa, đã không thể dùng từ thoải mái để hình dung.
Cao ốc xa hoa lộng lẫy như thế, không phải tùy tiện người nào cũng có thể tiêu phí được.
Chỉ có tai to mặt lớn có tiền lại có thân phận mới có thể vào ở “19 thành của hoàng đế”, đây là biểu tượng thân phận cao quý.
Mà trong cao ốc Đế Hoàng lại phân ra sự khác biệt cấp bậc, số tầng càng cao thì càng ưu việt.
Tầng mười chín, cũng là chủ nhân tầng cao nhất, chính là Thi Vực.
Nghe Tần Cận nói đến Mạc Khuynh Tâm chiếm tầng mười tám cao ốc Đế Hoàng, lúc này Thi Vực mới nhìn cô ta một cái.
Bình thường, mặc kệ người có hậu trường vững chắc bao nhiêu, trước khi cắm rễ ở mười chín tầng Đế Hoàng, đều sẽ nói chào hỏi trước với anh, đây là quy củ không thay đổi.
Mà người phụ nữ này, lại không có.
”Chai rượu đỏ này, làm vào năm đầu, không đủ lâu.”
Mạc Khuynh Tâm cầm ly đế cao lên để tới dưới mũi ngửi ngửi, tư thái cao quý, “Tần nhị thiếu, xem ra sau này anh muốn uống rượu ngon quả thật phải tìm tôi rồi.”
Tần Cận cười cởi mở, cũng không nói gì thêm, mà là bảo bồi bàn bên cạnh cũng rót cho Thi Vực một ly rượu.
Thi Vực không có nhận, ý bảo bồi bàn để ly ở trên bàn trước, quay đầu hỏi Thẩm Chanh bị anh ôm trong khuỷu tay, “Mệt rồi?”
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, nghiêng đầu dựa ở trên lồng ngực Thi Vực, khẽ dựa như vậy, liền thật sự cảm thấy có chút mệt nhọc, không nhịn được ngáp một cái.
Khóe môi Mạc Khuynh Tâm mang theo ý cười, nhìn nhìn hai người ân ái bên tay trái một chút, lại đánh giá Diệp Tử ngồi ở đối diện một hồi.
Lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Cận, “Tới được một lát rồi, cũng đã giới thiệu tôi rồi, có phải anh nên để cho tôi quen biết mấy vị bạn bè quý nhân này một chút không.”
Tần Cận cười sảng lãnh, đầu tiên là dùng ánh mắt quét qua Thi Vực một chút, “Thi Vực, chưa thấy qua người của anh ta, nhưng cô nhất định từng nghe qua tên của anh ta chứ.”
Mạc Khuynh Tâm khẽ gật đầu, cũng không có xoay người chào hỏi với Thi Vực, mà là tiếp tục nghe Tần Cận giới thiệu những người khác.
Khi từ trong miệng Tần Cận biết được quan hệ của Thẩm Chanh và Thi Vực, Mạc Khuynh Tâm khẽ mỉm cười, “Thẩm tiểu thư thật là một đại mỹ nhân hiếm thấy.”
Thẩm Chanh biểu hiện rất lạnh lùng với sự nhiệt tình của cô ta, chỉ là thuận miệng đáp một câu: “Mạc tiểu thư cũng không tệ.”
Mạc Khuynh Tâm cười cười, tầm mắt ngẫu nhiên chuyển một chút, rơi vào trên tay Thẩm Chanh, không khỏi phát ra một tiếng than sợ hãi: “Chiếc nhẫn thật xinh đẹp.”