Thẩm Chanh là bị thứ lửa nóng lại cứng rắn ở sau lưng cấn tỉnh.
Nghe nói, buổi sáng đàn ông sẽ.... cứng ngắc.
Hóa ra là sự thật.
Cô đỏ mặt, muốn tránh đi nơi nào đó của anh.
Mất thật lớn sức lực, cô mới chui ra từ trong ngực anh.
Quay đầu nhìn anh, thấy anh đang ngủ say, Thẩm Chanh cau mày.
Người đàn ông này, tối hôm qua hành hạ cô gần hai tiếng, làm hại cô suýt chút nữa đều hư thoát rồi.
Đứng ở bên giường, nhìn khuôn mặt rất tuấn mỹ kia, khóe môi nhuộm lên một nụ cười quỷ quyệt.
Cô nhẹ nhàng rón rén mở cửa phòng đi ra ngoài, tìm từ gian phòng bên cạnh một chút dụng cụ trang điểm, lại quay về phòng ngủ.
Thấy Thi Vực vẫn chưa có tỉnh, lúc này cô mới bò lên giường một lần nữa.
Lấy bút vẽ lông mày ra, vẽ thêm một đoạn ở trên mày kiếm của anh.
Vẽ gần xong, cô lại bút vẽ mắt ra, động tác dịu dàng vẽ ra một đường cong lên trên mí mắt của anh.
Một khuôn mặt vốn anh tuấn của anh, đột nhiên trở nên có chút yêu mị, khó diễn tả bằng lời quyến rũ.
Thẩm Chanh nửa nằm ở bên cạnh, dùng tay chống cằm nhìn mặt anh?
Người đàn ông này, thật sự là đẹp mắt đến làm cho cô đều có chút ghen ghét rồi.
Khó trách gặp nạn với phụ nữ nhiều như vậy, còn mơ tưởng bò lên giường của anh.
Hơn nữa, cô cũng bò rồi...
Nhìn một hồi lâu, cô mới hoàn hồn, cầm bút tiếp tục vẽ mắt cho anh.
Thi Vực đã sớm tỉnh rồi, chỉ là không muốn quấy rầy hào hứng của cô, cố ý giả bộ ngủ để phối hợp cô.
Vẻ xong mắt, Thẩm Chanh cười khặc khặc, cầm son môi, còn chưa kịp bôi đến trên môi của anh, liền....
”Chơi rất vui, hửm?”
Con ngươi đóng chặt đột nhiên mở ra, anh cười như không cười, khiến người ta nhìn không ra tâm tình của anh là tốt là xấu.
”Tạm được....”
Thẩm Chanh nhếch môi cười, ra vẻ bình tĩnh, vụng trộm lui về sau một chút.
Thi Vực nhìn cô, nụ cười trong mắt lúc sáng lúc tối, “Xem ra, em là buồn phát hoảng, muốn ôn chuyện cũ rồi.”
”Không muốn!”
”Không muốn?”
”Đúng, không muốn.... Ưm!”
Thi Vực đột nhiên đưa tay kéo qua cô, đè cô dưới thân thể, không nói một lời, cúi đầu liền hôn lên.
Sự thật chứng minh, buổi sáng không được trêu chọc đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông chưa thõa mãn dục vọng này!
Một nụ hôn nồng cháy triền miên dũng mãnh hung hãn, rất nhanh liền khiến Thẩm Chanh không thở nổi.
Cô dùng tay chống lên lồng ngực của anh, muốn đẩy anh từ trên người ra.
Nhưng anh giống như là mãnh thú, bắt được con mồi không nuốt vào bụng, sẽ không chịu thôi.
Đến khi cảm giác được thân thể của cô mềm xuống, anh mới rời khỏi môi của cô, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.
”Ông xã, cầu nghỉ ngơi....”
Mặt Thẩm Chanh đỏ bừng, hơi thở không đều đặn, giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến kịch liệt.
”Không ngừng!”
Thi Vực nói xong, lại cúi đầu ngậm lấy môi của cô, mờ ám gặm cắn, anh cảm thấy hài lòng, anh lại rời khỏi môi của cô lần nữa.
”Ông xã, em sai rồi, cầu bỏ qua....”
Một người phụ nữ, muốn tung ra bao nhiêu kiều mị, sẽ tung được bấy nhiêu, dùng đến thuần thục, mới gọi là bản lãnh.
Cho nên, Thẩm đại mỹ nhân bắt đầu chịu thua.
Bộ dạng nũng nịu này, thật sự là vừa thấy đã thương, khiến người đàn ông trên thân cũng không đành lòng tàn phá nữa.
Anh dựng thẳng lông mày lên, hỏi cô, “Sai ở chỗ nào?”
”Không nên vẽ bậy mặt của anh....”
”Ừ, lập tức rửa sạch sẽ, miễn cưỡng có thể suy tính bỏ qua cho em.”
”Được!”
Thẩm Chanh nhanh chóng chui ra từ dưới người anh, ngay cả dép cũng không lo mang, liền đi chân trần chạy vào phòng tắm.
Rất nhanh, cô cầm một khăn mặt sạch sẽ đi ra, lên giường lau mặt cho anh.
Thi Vực nằm nghiêng ở trên giường, híp con ngươi gợi người lên, nhìn người phụ nữ trước mặt ôn nhu ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ, khóe môi chứa đựng nụ cười xấu xa thực hiện được.