Editor: May
Lúc trời tối, Đào Đào vụng trộm chạy ra khỏi dinh thự, đến một góc tường bí mật vùng lân cận.
Thuận theo dấu hiệu, cô ta chuyển mở tường gạch đè ép, cầm lấy túi nhựa phía dưới, mở ra từng tầng một, bên trong là một lọ thủy tinh đựng một chất lỏng màu nâu.
Đào Đào cẩn thận bỏ lọ thuốc vào trong túi áo bên người, lại nhẹ nhàng rón rén chạy về.
Cô ta tự cho là tất cả chuyện cô ta làm đều không có chút kẻ hở, lại không biết có một đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô ta.
Lúc tối, Thẩm Chanh lười biếng dựa vào trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Thấy cô chơi đã lâu, nữ hầu liền đi lên nhắc nhở: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đã dặn dò, thời gian mỗi lần cô chơi điện thoại không thể vượt qua năm phút đồng hồ."
Thẩm Chanh: "...."
Thấy cô không có lại ý định muốn cất di động, nữ hầu không thể không nói tiếp: "Điện thoại sẽ sinh ra phóng xạ nhỏ, sẽ có ảnh hưởng với thai nhi, cho nên thiếu phu nhân cố gắng chơi ít thôi, tốt nhất là đừng chơi."
Thẩm Chanh không để ý tới cô ta, tiếp tục chơi điện thoại.
Nữ hầu do dự một hồi, hiển nhiên không dám nói thêm nữa, đành phải yên lặng đứng sang một bên.
Vừa lúc đó, Đào Đào bưng khay tiến vào từ bên ngoài.
Thẩm Chanh nghe tiếng động, ngước mắt nhìn cô ta một cái, tay Đào Đào khẽ run lên, nhưng rất nhanh liền ổn định lại.
"Thiếu phu nhân, tổ yến của cô."
Sau khi Thẩm Chanh mang thai ăn không vô, cho nên Thi Vực cưỡng chế yêu cầu cô nhất định phải uống tổ yến, cho dù là một ngụm.
Thẩm Chanh không có ý định muốn nhận, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ tiếp tục chơi điện thoại.
Đào Đào cắn chặt răng, lại lên tiếng, "Thiếu phu nhân, tổ yến của cô...."
Cô ta hận nhất bộ dáng này của Thẩm Chanh, vĩnh viễn đều gió thoảng mây trôi, từ chối cho ý kiến như vậy!
Cuối cùng, Thẩm Chanh ngẩng đầu lên liếc cô ta một cái, đột nhiên nhếch khóe môi, "Tôi biết cô muốn uống."
Trên mặt của cô rõ ràng mang theo ý cười, lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Tay dưới mâm hơi run lên, nhưng rất nhanh lại bình phục lại.
"Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia cố ý sai người chuẩn bị cho cô, chúng ta là người làm, không dám uống."
Thẩm Chanh luôn đang cười, "Sao, dùng chồng tôi tới dọa tôi?"
Trong lòng Đào Đào có chút luống cuống, vội cúi đầu, che dấu oán hận nơi đáy mắt cô ta, "Không dám...."
Chẳng lẽ người phụ nữ này nhìn thấu sao?
Không thể nào, mỗi một bước của cô ta đều rất cẩn thận, không thể có ai biết được kế hoạch của cô ta.
"Vậy cô cứ uống."
Nghe được Thẩm Chanh nói như vậy, Đào Đào bắt đầu áp chế không nổi hốt hoảng trong lòng, "Nếu thiếu phu nhân không muốn uống, vậy tôi sẽ bưng trở về."
Nói xong, liền muốn mượn cơ hội lui ra.
"Cho cô đi sao?"
Nghe được giọng nói của Thẩm Chanh, lòng Đào Đào tràn đầy oán giận, nhưng lại không thể không dừng bước.
"Uống!"
Giọng nói Thẩm Chanh đột nhiên lạnh xuống.
Đào Đào cứng ngắt tại chỗ, sao cô ta dám uống....uố...ng!
Tự cô ta hạ độc, sao cô ta dám tự mình uống!
Lập tức, một mảnh tĩnh mịch.
Vào lúc này Tôn Nham đi vào từ bên ngoài, Thẩm Chanh nhìn anh ta một cái, liền cười yếu ớt lên tiếng, "Cô ta không uống, anh giúp cô ta uống."
Lúc này Đào Đào chợt hiểu ra, thì ra, cô ta đã sớm bị nhìn thấu rồi...
Cô ta cắn chặt môi, ngón tay bưng khay siết chặc đến trắng bệch.
Thẩm Chanh dời tầm mắt khỏi người cô ta, không nhìn cô ta nữa.
"Dạ!"
Tôn Nham đáp lại một tiếng, liền đi về phía Đào Đào.
Đào Đào hoảng sợ nhìn anh ta, lui từng bước từng bước về phía sau, cuối cùng không đợi Tôn Nham ra tay, tự mình bưng chén tổ yến kia lên, đổ vào trong miệng mình.
Bát sứ rơi xuống đất vỡ nát bấy, Đào Đào bắt đầu không ngừng ho khan, tuy rằng không phải độc dược, nhưng bụng của cô ta vẫn đau đớn kịch liệt.