Tôn Nham cũng đi lên xe theo, mà nữ hầu và vệ sĩ khác thì lên xe thương vụ đằng sau.
Chờ sau khi xe Thẩm Chanh nổ máy, xe đằng sau cũng bắt đầu khởi động, chậm rãi đi theo đuôi.
Đào Đào đứng ở cửa ra vào dinh thự, siết chặt hai tay, móng tay gần như ghim vào trong thịt, cô ta nhìn chằm chằm gắt gao xe lái đi, ghen ghét dữ dội.
Dựa vào cái gì mệnh người phụ nữ Thẩm Chanh kia lại tốt như vậy?
Dựa vào cái gì?
Nếu như không có cô ta, không phải mình có thể thay thế vào đó ư?
Thấy cô ta nhìn bên ngoài đến xuất thần, một nữ hầu bên cạnh chần chờ đẩy cô ta một cái, hỏi: “Chị Đào Đào, chị sao vậy?”
Đào Đào vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, cười giả lả nói: “Không có gì.”
Cô ta giả bộ giống như bộ dáng không có chuyện gì, tán gẫu qua ngày với nữ hầu kia, cố gắng hết mức che dấu đi sự khác thường.
Thủy Đô.
Có thể nói là một trang viên nghỉ ngơi trên núi, cũng có thể nói là một khách sạn.
Thiết kế dùng màu vàng ánh làm mày sắc chính, tràn ngập phong tình hoàng gia nồng đậm, từ trong ra ngoài đều biểu lộ rõ ràng khí thế hoàng gia.
Bố cục tiêu chuẩn hạng nhất, cũng có thể nói là xa hoa đến cực hạn.
Xe dừng hẳn ở bên ngoài Thủy Đô, vệ sĩ bước xuống xe từ phía sau, dẫn đầu mở cửa xe cho Thẩm Chanh.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen dừng ở bên cạnh.
Cửa xe mở ra, Mạc Khuynh Tâm bước xuống xe, cô ta mặc một bộ áo sơ mi trắng, quần jean thấp eo.
Cô ta nhìn thấy Thẩm Chanh, cũng không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, ngược lại ung dung bình tĩnh đi về phía cô.
Thẩm Chanh nhìn thấy cô ta, trên mặt vẫn không thay đổi vẻ bình tĩnh, khóe môi mơ hồ mang theo ý cười, đẹp mắt đến có chút không chân thực.
Mạc Khuynh Tâm đi đến trước mặt của cô, nụ cười tự tin lan tràn càng mở rộng, “Trước khi đến đã nghe nói hôm nay Thẩm tiểu thư cũng tới, không ngờ trùng hợp như vậy, còn chưa tiến vào liền gặp nhau rồi.”
Cô ta nói xong, lại đánh giá cách mặc của Thẩm Chanh một chút, “Thẩm tiểu thư thật sự là vóc người trời sinh, một cái váy kiểu dáng đơn giản cũng có thể bị cô mặc ra hương vị khêu gợi.”
Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến cười cười, giương mắt ngắm cổ áo mở rộng của cô ta một chút, “Cô cũng gợi cảm lắm!”
Mạc Khuynh Tâm ưu nhã đưa tay, sửa sang lại cổ áo một chút, cười nói: “Lần đầu tiên mặc loại quần áo này, vẫn còn cảm thấy có chút không quen.”
”Không quen?” Thẩm Chanh nhếch nhếch khóe môi, “Cởi thêm hai cái nút áo sẽ thành quen thôi, hơn nữa sẽ còn gợi cảm hơn tôi.”
”Thẩm tiểu thư thật sự là biết nói đùa, nếu tôi cởi thêm hai nút áo, đây chẳng phải là thành chê cười rồi sao.”
Đáp lại cô ta, là Thẩm Chanh lười biếng ngáp một cái, cô lấy tay che miệng, vẻ mặt lười biếng, “Thật mệt.”
Tôn Nham vừa đi tới bên cạnh, chợt nghe được đối thoại của hai người.
Nhất thời: “....”
Loại vẽ mặt thủ đoạn này, chắc hẳn cũng chỉ có thiếu phu nhân mới có thể nắm thả tự nhiên như vậy.
Nhưng.... lúc này anh mới chú ý tới Mạc Khuynh Tâm, nhất là cách ăn mặc của cô ta.
Tôn Nham nghi hoặc.
Tại sao cách ăn mặc của cô ta giống như cách ăn mặc hàng ngày của thiếu phu nhân vậy?
Nhìn như thế, chiều cao, dáng người của hai người, về cơ bản không có cách biệt quá lớn.
Hơn nữa đến cả tóc cũng giống như vậy, tóc đen dài đến eo....
Nếu như nhìn từ sau lưng, có khi còn nhầm lẫn.
Thấy Tôn Nham nhìn trừng trừng Mạc Khuynh Tâm, Thẩm Chanh cũng không thèm để ý, chỉ trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh ta, sau đó nhắc nhở một tiếng: “Đi thôi.”
Nói xong, ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, liền đi vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Mấy người nhân viên theo sát ở bên người cô, vừa cúi đầu khom lưng, vừa tỏ ra săn đón, “Đã chuẩn bị cho cô một gian phòng tốt, nếu Thi thiếu phu nhân mệt nhọc, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.”