Lúc này nữ phục vụ mới bưng ổn khay, đỡ chai rượu đỏ trong khay, bước nhanh đi vào theo.
Mới đi tới trước cửa, Thẩm Chanh liền vươn tay ấn chốt mở trên tường xuống.
Đèn treo thủy tinh sáng lên, ngọn đèn vàng sáng rõ chiếu xuống, chiếu sáng gian phòng lớn rộng rãi này.
”Á! Rắn!”
Nữ phục vụ đi sau lưng Thẩm Chanh, vừa tiến vào liền nhìn thấy rắn núp ở trên sàn nhà bên mép giường.
Lập tức quá sợ hãi, tay run lên, rượu đỏ trong khay lần nữa rơi xuống.
Nương theo tiếng thét chói tai của cô ta, một tiếng vang thanh thúy cũng vang lên theo.
Choang!
Rượu đỏ rơi xuống đất, rơi nát.
Chất lỏng màu đỏ, văng tung tóe trên đất, có một phần còn bắn vào trên giường đơn màu trắng, có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Dường như là bị động tĩnh này làm kinh ngạc, rắn vốn co lại trên sàn nhà bên mép giường chợt đề cao cảnh giác một chút!
Nó phun lưỡi, mắt lộ ra hung quang.
Đầu lưỡi là nơi truyền cảm giác của nó, dùng để phân biệt rõ tình huống chung quanh.
Khi Thẩm Chanh nhìn thấy rắn, vẫn điềm nhiên bình tĩnh như vậy.
Ánh mắt cô nhẹ chuyển, tầm mắt rơi ở góc tường bên ngoài phòng tắm.
Mạc Khuynh Tâm dựa vào vách tường, hai lòng bàn tay căng thẳng dán ở trên tường, thân thể có chút run rẩy rất nhỏ.
Cô nhìn rắn trên mặt đất, mặt của cô ta giống như là một tờ giấy.
Như là nhận lấy kinh hãi cực lớn, im lặng bất động, ngay cả có người xông vào gian phòng của mình mà cô ta cũng không có một chút phản ứng.
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày.
Hiển nhiên là rất không ngờ, Mạc Khuynh Tâm sẽ có một mặt nhu nhược như vậy.
”Mạc, Mạc tiểu thư....”
Nữ phục vụ nhìn thấy bộ dạng của Mạc Khuynh Tâm, vốn muốn dò hỏi cô có sao không.
Nhưng con rắn kia đột nhiên nhảy thân thể lên, đưa ra hành động công kích với cô ta.
Khè....
Rắn phun lưỡi, cô ta lại có thể hôn mê bất tỉnh.
Lúc ngã xuống, vừa vặn ngã trong vũng rượu đỏ trên mặt đất kia, mảnh nhỏ chai rượu cắt lên tay cô ta vài miệng máu.
Trước khi các cô tiến vào, đối tượng công kích của con rắn kia là Mạc Khuynh Tâm.
Nhưng hiện tại, nó dời đi mục tiêu.
Nữ phục vụ vừa mới ngất đi, con rắn kia liền chợt tập kích về phía Thẩm Chanh.
Nhìn thấy con rắn muốn công kích mình, Thẩm Chanh nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cúi người nhặt lên một mảnh nhỏ chai rượu.
Vào lúc con rắn chỉ cách cô nửa mét, cô vươn tay, ném mảnh nhỏ tới.
Một góc mảnh nhỏ có hình dạng bén nhọn, lúc bị ném qua, vừa vặn đâm vào trong thân thể con rắn.
Nhìn con rắn lay động trên mặt đất, Thẩm Chanh quay đầu nhìn về phía Mạc Khuynh Tâm, rõ ràng có vài phần không vui: “Kêu người đến xử lý!”
Giọng nói của cô không tính quá lớn, nhưng vẫn đã kéo tâm tư Mạc Khuynh Tâm trở về.
Mạc Khuynh Tâm nhíu chặt mày, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, bấm một cú điện thoại: “Lập tức đến phòng tôi một chuyến.”
Thẩm Chanh quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, không nhanh không chậm mở miệng: “Rắn mà thôi, không ăn người.”
Nói xong, khóe môi chợt nâng lên nụ cười yếu ớt, xoay người rời đi.
Thấy cô sắp đi, Mạc Khuynh Tâm lập tức gọi cô lại: “Thẩm tiểu thư, chờ một chút.”
Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, quay đầu lại, “Hả?”
Mạc Khuynh Tâm nhìn cô, im lặng mấy giây, đôi môi đỏ mọng diễm lệ mấp máy, “Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn cô.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cười đến nở rộng: “Về sau gặp lại loại tình huống này, đừng kêu loạn, càng đừng kêu đến mất hồn như vậy, bởi vì với bộ dạng đó, người khác sẽ hiểu lầm có người đang chơi tình dục bạo lực.”
Lưu lại những lời này, cô cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi phòng.
Mạc Khuynh Tâm đứng tại chỗ, vẻ mặt bắt đầu trở nên có chút phức tạp, sau một khắc, cau chặt lông mày.
Ngón tay mảnh khảnh siết chặc điện thoại, lực đạo mạnh đến giống như có thể bóp nát chiếc điện thoại di động.
Trong mắt cô ta thoáng qua tia dị sắc, làm lòng người lạnh lẽo khiếp đảm.