“À! Em trẻ tuổi hơn anh rất nhiều.”
”Ừ.”
”Anh 27 em 21, anh 37 em 31, anh 40....”
”Câm miệng, ngủ.”
”Em không mệt, không muốn ngủ.”
”Không phải lúc ở nhà ngày nào em kêu mệt sao?”
”Đúng vậy! Bây giờ không ở nhà, cho nên em không kêu mệt....”
”Đừng nói nhảm, không vây mệt cũng phải ngủ!”
”Quá bá đạo....”
Thẩm Chanh ngoài miệng nói không mệt, nhưng bị anh kéo vào người, nhắm mắt lại chưa tới một phút đồng hồ liền ngủ thiếp đi.
Lúc trở lại dinh thự thì sắc trời đã tối, Thẩm Chanh tắm rửa một cái đi ra, liền nhận được điện thoại của Tôn Nham.
Nghe được Tôn Nham nói Hạ An An bị Mạc Khuynh Tâm kiện ra toà, hình phạt nửa năm, cô chỉ là lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi,“Đàn ông của cô ta đâu?”
Tôn Nham hắng giọng một cái, “Đàn ông của cô, bị người đàn ông của thiếu phu nhân kéo xuống ngựa, nghe nói là phá sản rồi.”
Thẩm Chanh khẽ nhướng mi, “Chuyện khi nào?”
”Nửa tiếng sau.”
”Ừ, biết rồi.”
”Đúng rồi, còn có một việc.”
”Nói.”
”Xế chiều Đào Đào đi cục cảnh sát thăm Hạ An An, lúc đi ra, bị xe đụng phải, hàng này cũng đủ đau đớn rồi, tay chân không có chuyện gì, nhưng vết thương trên mặt không phải nhẹ, hủy dung rồi.”
”Ừ, đáng đời.”
”Một nhà này, vừa xảy ra chuyện thì toàn bộ đều gặp chuyện không may, quá thảm rồi.”
Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa, lau tóc hỏi, “Sao, anh đồng tình?”
“.... Không biết đồng tình viết như thế nào.”
Thẩm Chanh không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Vẫn chưa có lau khô tóc, cô liền để khăn mặt xuống, ngửa người dựa vào trên ghế sofa.
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa suy nghĩ vấn đề, ngay cả tóc cũng chưa có lau khô, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.
Anh sải bước lớn qua, ngồi xuống ở cạnh cô, không nói câu nào, liền dùng khăn mặt trên tay mình phủ lên tóc ẩm ướt của cô, lau khô.
Sắc mặt âm trầm, rõ ràng cho thấy tâm tình không tốt.
Thẩm Chanh đã quen, cũng thích bộ dáng nghiêm túc lúc anh lau tóc cho cô, quay đầu nhìn anh, khóe miệng treo nụ cười, “Về sau em gội đầu, đều muốn anh lau cho em.”
Không đợi anh lau khô tóc của cô, cô liền dựa đến trên vai của anh.
Nhưng sắc mặt người đàn ông giống như có chút không được tốt, mắt sắc âm u, khi cô vừa dựa lên bả vai của anh, liền dùng tay đẩy cô ra.
Anh đứng dậy, bá đạo kéo tay của cô qua, sau khi kéo cô đến bên giường, lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô.
Vừa sấy một chút, anh liền tắt máy sấy thả về chỗ cũ.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, “Sao vậy?”
Anh trực tiếp ngồi xuống ở cạnh cô, tiếp tục dùng khăn mặt lau tóc cho cô.
Thẩm Chanh vẫn luôn quay đầu nhìn anh, nhìn anh một hồi lâu, mới thấy môi mỏng khêu gợi của anh khẽ mở.
”Phóng xạ.”
Anh không lạnh không nhạt phun ra hai chữ này.
Thẩm Chanh không nói gì thêm, thuận tiện tới gần trong ngực của anh, nói thật nhỏ: “Thích được anh cưng chiều.”
”Ừ, cưng chiều em cả đời.”
Thẩm Chanh câu môi, thả giọng nói càng nhẹ hơn, “Thích được anh quản.”
”Ừ, quản em cả đời.”
Nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, trên mặt của cô đều luôn mang theo ý cười.
Chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ có một ngày ỷ lại một người đàn ông như vậy.
Được anh sủng ái, được anh nuông chiều, thật tốt.
Cô nhắm mắt lại, cứ như vậy tựa ở trong ngực của anh ngủ thiếp đi....
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác đang được anh cẩn thận thả đến trên giường, sau đó được anh ôm vào trong lòng.
Anh ôm cô thật chặt, ôm cô vào trong ngực, để cô ngủ càng thêm an ổn.