Cuối cùng, Thẩm Chanh quyết định không đổi đồ ngủ.
Quăng đồ ngủ sang một bên, trực tiếp đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi lên giường, khép mắt lại, sau đó cả buổi tối đều không để ý đến người đàn ông bên cạnh.
Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Chanh đang đánh răng liền buồn nôn, suýt chút nữa phun cả mật ra.
Cô rửa mặt bằng nước lạnh một chút, lại dùng nước lọc súc miệng, cảm thấy hơi thoải mái một chút.
Đứng bên cạnh cửa sổ sát đất hóng gió một hồi, mới ép cảm giác khó chịu xuống.
Không ngờ, phản ứng bây giờ còn muốn lớn hơn lúc vừa mang thai.
Chỉ cần ngửi thấy được một chút mùi gì lạ, cô sẽ nôn không ngừng.
Hơn nữa lúc nào cũng ăn không vô, còn một ngày tham ngủ hơn một ngày....
Nếu vẫn tiếp tục như vậy, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Cô thay đổi quần áo đi xuống lầu, uống vài ngụm sữa tươi liền ăn không vô.
Nhìn bữa ăn sáng chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt phối hợp ở trên bàn cơm, cô cau mày, thở dài.
Vừa mang thai, sao lại thành yếu ớt như vậy!
Không vui!
Sai nữ hầu dọn sạch mọi thứ, cô lấy điện thoại di động ra chơi.
Lúc cô vừa cầm điện thoại ra, nữ hầu bên cạnh liền bắt đầu tính thời gian, vào lúc gần đến năm phút, liền tính tiến lên nhắc nhở.
Nhưng chân vẫn chưa bước ra, chỉ thấy Thẩm Chanh đã để điện thoại đến trên bàn ăn, sau đó đứng dậy rời đi.
Thẩm Chanh biết an phận như vậy, thật ra là bởi vì nhớ tới Thi Vực đã nói: Chơi điện thoại phải có tiết chế!
Cô mang thai đứa nhỏ, chơi điện thoại ít một chút thì lúc nào cũng tốt.
Tiết chế thì tiết chế, cô cũng không phải là không khắc chế được!
Sau khi đi ra từ nhà ăn, Thẩm Chanh nhìn thấy bóng dáng Thi Vực ở trong vườn hoa.
Anh đang nghiêng dựa vào ở trên cột xa hoa trong lương đình, ngón giữa cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng tiến dần vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun thuốc lá ra, sương khói lượn lờ.
Tư thái anh lười biếng, động tác ưu nhã, cao quý đến giống như là đế vương quần lâm thiên hạ.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới bên này, Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh lại.
Anh bấm tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, giày da quý giá nghiền qua ở phía trên.
Anh nhìn Thẩm Chanh đã đi tới gần, giống như ra lệnh: “Đứng đó, đừng tới đây.”
Thẩm Chanh dừng bước lại, con ngươi khêu gợi người nhíu lại, “Sao á?”
”Vừa hút thuốc xong.”
”Ừ!”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, xoay người ngồi xuống ở bên cạnh bàn đu dây.
Đàn ông phải giao thiệp, xã giao, cho nên cô chưa bao giờ sẽ giống như những người phụ nữ khác, vào lúc đang mang thai liền yêu cầu người đàn ông của mình cai thuốc kiêng rượu.
Huống hồ, kể từ khi cô mang thai, anh chưa từng hút thuốc ở trước mặt cô lần nào.
Mà nơi anh từng hút thuốc, đều quyết không cho phép cô đi.
Hai tay vịn dây treo trên bàn đu dây, chân dẫm trên đất, Thẩm Chanh nhẹ nhàng lay động bàn đu dây.
Động tác của cô rất cẩn thận, nhưng vẫn khiến ánh mắt Thi Vực lạnh xuống, anh sãi bước đi qua, cúi người liền ôm cô xuống từ phía trên.
Thẩm Chanh vô thức đưa tay ôm cổ của anh, còn chưa kịp nói chuyện, anh đã lạnh lùng lên tiếng: “Về sau không cho phép chơi loại đồ này, nguy hiểm.”
Anh nói xong, liền để cô xuống.
Đợi cho cô đứng vững vàng, anh mới lui ra vài bước, cách xa cô một chút.
Bởi vì trên người anh, còn có mùi khói thuốc.
Biết có hại với cô, cho nên sẽ không để cho cô ngửi thấy được mùi thuốc lá.
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như thế, có chút không vui: “Cái này không cho phép, cái kia cũng không cho phép, vậy cho phép em làm gì?”
Thi Vực vuốt vuốt cái bật lửa trong tay, dáng vẻ rõ ràng rất nghiêm chỉnh, lời nói ra lại tà đến làm cho người ta giận sôi: “Hôn anh sờ anh ôm anh nhớ anh.... Ngủ với anh, đều có thể.”
Thẩm Chanh nghe tiếng nâng lông mày lên, “Có dám không biết xấu hổ thêm một chút hay không?”