Bữa ăn sáng mỗi ngày trong dinh thự đều biến đổi đa dạng, luôn thay đổi rất phong phú.
Vì để phù hợp với khẩu vị của Thẩm Chanh, gần đây trên bàn toàn là món ăn bổ sung dinh dưỡng.
Thẩm Chanh ngồi ở trước bàn, nhíu nhíu mày rất nhỏ không thể nhận ra.
Tuy rằng phòng bếp làm món ăn nhìn có vẻ rất hấp dẫn, nhưng cô kéo dài nôn nghén, thật sự không có khẩu vị gì.
Thi Vực thấy cô bất động, ánh mắt lập tức lạnh xuống: “Dọn một bàn này đi, đổi một bàn mới, nếu thiếu phu nhân còn ăn không vô, ngày mai đầu bếp chính không cần đến nữa.”
Nữ hầu ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh, kể từ khi thiếu phu nhân mang thai, phòng bếp đã thay đổi bảy đầu bếp rồi.
Thi Vực chuyển về phía Thẩm Chanh: “Hôm nay muốn ăn cái gì?”
Thẩm Chanh lắc lắc đầu không nói gì. Cô vẫn luôn chịu đựng từng đợt khó chịu trong dạ dày, đâu còn tinh thần trả lời anh.
Thi Vực vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng của Thẩm Chanh, cũng để cho cô thoải mái một chút.
Nhưng làm như vậy hiệu quả không lớn, một lát sau, Thẩm Chanh gạt phăng tay của anh, đi toilet.
Tuy rằng hiệu quả cách âm của toilet rất tốt, nhưng Thi Vực vẫn mơ hồ nghe được bên trong truyền ra âm thanh, có thể thấy được Thẩm Chanh nôn đến mức có bao nhiêu khó chịu.
Thi Vực lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.
Đau lòng cộng thêm lo lắng, thái độ tự nhiên cũng không khá hơn chút nào: “Có biện pháp nào để hóa giải nôn nghén không?”
Đối phương biết rõ tính tình của anh, không dám chậm trễ chút nào:“Thiếu gia, tình huống của thiếu phu nhân hẳn là bắt đầu từ ăn uống nhẹ trước....”
Thi Vực mất kiên nhẫn cắt đứt: “Nói lời như vậy, tôi nuôi dưỡng anh làm cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại ngượng ngùng: “Dạ vâng, thiếu gia nói rất đúng. Đang mang thai đều rất nhạy cảm với mùi hương, tương đối thích mùi hương mát mẻ, ví dụ như hương hoa lài....”
Còn chưa nói xong, Thi Vực liền bấm tắt điện thoại.
Người đầu bên kia điện thoại nghe âm bận tút tút, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cầu xin biện pháp bản thân mình nghĩ ra nhất định phải có hiệu quả, nếu không khả năng phần lớn chén cơm của anh sẽ không giữ lại được...
Thẩm Chanh giằng co ở toilet tròn nửa tiếng, lúc đi ra nét mặt uể oải không ít.
Bỗng dưng, chóp mũi lướt qua một hương thơm thoang thoảng, cô ngửi một chút liền nhận ra được là mùi hoa nhài.
Hai ngày trước lúc tản bộ nhìn thấy hoa nhài đã có nụ hoa, đoán rằng mấy ngày nay sẽ nở hoa, không ngờ hương hoa lại có thể truyền xa như vậy.
Hít sâu một hơi, Thẩm Chanh cảm giác tâm trạng và tinh thần đều khá hơn một chút, rồi mới về đến nhà ăn.
Trên bàn cơm, dùng bình hoa cắm một bó hoa nhài lớn trắng noãn, khắp căn nhà, mỗi người hầu đều cầm một bó hoa nhài huân nhiễm không khí, ngay cả cạnh góc đều không buông tha.
”Bọn họ đang làm gì?”
Thẩm Chanh khó hiểu nhìn bọn họ.
Thi Vực đương nhiên không thích người của mình dừng ánh mắt ở trên người của người khác.
Anh dùng một tay kéo Thẩm Chanh vào trong ngực, ngồi ở trên chân mình: “Nhìn bọn họ làm gì, bọn họ đang làm việc.”
Thẩm Chanh lại liếc qua nhà ăn không nhiễm một hạt bụi, Thi Vực nhẹ véo cằm dưới của cô, bắt buộc cô quay đầu về phía mình: “Nhìn anh.”
Trong lòng Thẩm Chanh sáng tỏ, ngoài miệng lại trêu chọc: “Sau này anh có thể cũng thân mật với những người phụ nữ khác như vậy không?”
Thi Vực giơ khóe môi lên: “Cả ngày em đều nghĩ đến những thứ này?”
Thẩm Chanh tựa đầu ở trên vai anh, môi dán sát lỗ tai của anh, cười nói: “Em chỉ là hiếu kỳ.”
Thi Vực quay đầu trộm hương ở trên môi của cô, chân thành nói: “Em nghe đây, không có những người phụ nữ khác, cho tới bây giờ đều chỉ có em, về sau cũng chỉ có em.”
“....”
”Về sau không nên hỏi loại vấn đề ngu xuẩn này.”
”Em....”
”Câm miệng.”
”Em chỉ muốn hỏi anh hái hết hoa nhài trong vườn sao?”