Đáng tiếc, Thi Vực ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, ôm Thẩm Chanh, xem cô ta như không khí rồi rời đi.
Bên cạnh có rất nhiều người nhìn, trên mặt người phụ nữ kia không nén được tức giận, lúng túng đứng ở nơi đó không biết làm gì cho phải.
Thẩm Chanh khẽ vỗ tay Thi Vực ôm ở trên vai mình, ý bảo anh buông ra trước.
Thi Vực buông lỏng tay, Thẩm Chanh từ từ đi qua nhận lấy cái ly của người phụ nữ kia.
Nhìn bề ngoài là giải vây cho cô ta, nhưng ai cũng không thấy trên mặt Thẩm Chanh khơi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, nhỏ giọng nói ở bên tai người phụ nữ: “Chồng tôi không thích phụ nữ diễm tục.”
Nói xong bước chân nhẹ nhàng rời khỏi, lưu người phụ nữ lại giữa đại sảnh, vẻ mặt sững sờ.
Thi Vực đi hàn huyên vài câu với Tần Cận, Thẩm Chanh cũng nói chuyện với Diệp Tử thêm một lúc nữa, sau đó một mình đi toilet.
Vừa mới đi đến bên ngoài toilet, chợt nghe được bên trong truyền đến đối thoại.
”Chủ Thượng có mệnh lệnh, bảo cô mau chóng ra tay.”
”Ừ, tôi sẽ chờ cơ hội xuất kích.”
”Chủ Thượng nói, nếu cô không làm được chuyện này, liền lấy mạng đi gặp ngài ấy.”
“....”
Đối thoại trong toilet ngưng hẳn, gần như trong cùng một lúc, thân hình Thẩm Chanh lóe lên, ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó.
Lúc Mạc Khuynh Tâm đi ra từ trong phòng rửa tay, cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, ánh mắt cô ta âm trầm, mang theo sát khí nồng đậm.
Đột nhiên từ đối diện đi tới một người, cô ta dùng tốc độ cực nhanh thu liễm dị sắc nổi lên kia, không lộ ra chút sơ hở nào.
”Mạc tiểu thư.”
Người nọ chào hỏi cô ta, cô ta nhẹ nhàng đáp lại, trên mặt xinh đẹp là nụ cười làm cho người cảnh đẹp ý vui.
Đợi đến khi Mạc Khuynh Tâm đi xa, Thẩm Chanh mới đi ra từ góc tối.
Nhìn hướng cô ta bỏ đi, cô nhăn mày lại.
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, Thẩm Chanh lại cảm thấy mệt rồi.
Thấy cô mềm nhũn, lười biếng giống như con mèo nhỏ, Thi Vực thuận tiện kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hỏi cô, “Mệt rồi?”
”Ừ....”
Thẩm Chanh tựa ở trên người anh, mềm đến giống như là không có xương, nhắm nửa mắt, giống như là bị mùi rượu nồng đậm hun say, cũng sẽ ngủ mất bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ mang thai, tựa hồ cũng tham ngủ như vậy.
Thi Vực bế cô vào trong xe, để cô nằm nghiêng trên mặt ghế xe, kéo dây an toàn qua buộc vào thay cô.
Lúc đang muốn lái xe rời đi, trông thấy Tần Cận và Diệp Tử cũng đi ra từ hiện trường tiệc rượu, liền tắt lửa xe lần nữa.
Nhìn thấy xe anh, Tần Cận liền lôi kéo Diệp Tử đi tới.
Đi đến bên cạnh xe, Tần Cận cúi người dựa vào trên cửa sổ xe mở rộng, đưa một điếu thuốc cho Thi Vực, “Sao lại muốn đi?”
Thi Vực nghiêng mắt liếc nhìn cô gái nhỏ đã ngủ ở bên cạnh, không có nhận điếu thuốc.
Tần Cận hiểu ý tứ của anh, vì vậy thu điếu thuốc về, hỏi anh: “Có đi uống thêm hai ly không?”
Nghe được anh ta hỏi như vậy, Diệp Tử đứng sau lưng anh ta ngược lại có chút không nhẫn nại được.
Trước khi Thi Vực vẫn chưa mở miệng từ chối, cô đưa tay lôi kéo tay áo Tần Cận, sau đó cong cái miệng nhỏ nhắn lên, “Mỹ nhân muốn ngủ, anh Thi Vực muốn dẫn chị ấy về đi ngủ.”
Nghe được ba chữ 'anh Thi Vực', Tần Cận nổi ghen tuông lên, quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú hơi không vui: “Tại sao không có gọi anh thân thiết như vậy.”
Thi Vực mặc kệ bọn họ, lại khởi động xe một lần nữa, đạp xuống chân ga.
Nhìn xe của anh lái đi, Diệp Tử mới thu hồi tầm mắt đối diện với đôi mắt của Tần Cận, “Anh cũng không phải anh trai em, tại sao phải gọi anh là anh trai....”
Tần Cận không khống chế nổi tính xấu của mình, trầm giọng nói: “Anh quản em nhiều như vậy, kêu một tiếng anh nghe thử xem.”
Diệp Tử bất mãn: “Em mới không muốn!”
Tần Cận đột nhiên tới gần cô, một phát nắm cằm của cô, cưỡng chế và dụ dỗ: “Gọi hay không, không gọi anh liền muốn hôn em.”