Editor: May
Hô hấp của Thi Vực nặng nề hơn bình thường chút, Thẩm Chanh biết anh là đang điều chỉnh lại bản thân, tránh để tổn thương tới cô.
Cô muốn rút tay ra, nhưng anh nắm rất chặt, cô tránh không thoát.
Cô hơi nhíu mày, nói: "Nghe nói qua ba tháng, là có thể, nếu không...."
Nói xong, trên mặt Thẩm Chanh có chút bối rối.
Thật sự không phải cô nghĩ muốn, mà là cảm thấy anh quá khó chịu rồi.
Không ngờ người đàn ông trên người lại không cảm kích chút nào, chỉ trong nháy mắt, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm, lại lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không được."
Giọng điệu điềm nhiên kiên định khó diễn tả bằng lời.
Sau đó ôm lấy chăn mền quấn lấy Thẩm Chanh, tự mình đi phòng tắm.
Không lâu sau đó, bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Thẩm Chanh cách kính thuỷ tinh mờ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ bên trong, trong lòng bị tình cảm ấm áp tràn đầy.
Nửa đêm, lúc Thẩm Chanh ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được Thi Vực đang nghe điện thoại.
Anh đè giọng xuống cực kỳ thấp, Thẩm Chanh nghe không quá rõ ràng.
Cô trở mình tính tiếp tục ngủ, nhưng lại đột nhiên nghe được Thi Vực trầm giọng nói một câu: "Lập tức phái người đi tìm."
Nghe được câu này, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Thi Vực nhanh chóng xuống giường, thuận tay nắm áo khoác liền đi tới cửa phòng ngủ.
Thẩm Chanh thoáng ngồi dậy, nhìn bóng lưng của anh hỏi, "Sao vậy?"
Thi Vực dừng chân quay đầu lại, thấy cô chau mày, không kiềm được lại đi trở về bên giường.
Anh cúi người ở trước mặt cô, dùng ngón tay kéo giãn lông mày cô ra, giơ khóe môi đẹp mắt lên: "Chuyện của công ty, anh đi xử lý rồi trở lại, hửm?"
Anh nói xong, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Ngoan chút, chờ anh."
Thi Vực vừa mới rời khỏi gian phòng, Thẩm Chanh liền xoay người xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất.
Nhìn xe của anh lái ra khỏi dinh thự, cô bấm số điện thoại của Tôn Nham.
Điện thoại vừa mới tiếp thông, liền truyền đến giọng nói lo lắng của Tôn Nham: "Thiếu phu nhân cô đừng lo lắng, bây giờ còn chưa xác định em vợ thiếu gia có phải là bị người bắt cóc...."
"Bắt cóc?"
Câu nói kế tiếp, bị một tiếng hỏi ngược lại của Thẩm Chanh cắt đứt.
Không đợi Tôn Nham nói chuyện, cô lên tiếng lần nữa: "Xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng!"
Giọng nói của cô lạnh đến mức dọa người, khiến Tôn Nham ở đầu kia không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này mới sực tỉnh hiểu ra, mình mới vừa nói chuyện không nên nói....
"Thiếu phu nhân, không có xảy ra chuyện gì...."
"Bảo anh nói!"
Giọng nói Thẩm Chanh càng lạnh hơn vài phần, giống như dao găm, có thể vạch xương người ra.
"Cho anh ba giây."
Nói xong câu đó, Thẩm Chanh bắt đầu đếm: "Ba."
"Hai!"
"Không thấy em vợ thiếu gia..."
Trước khi Thẩm Chanh đếm tới một, Tôn Nham vẫn nói ra chuyện này.
Bốp!
Điện thoại rơi trên sàn nhà, phát ra âm thanh.
Chân Thẩm Chanh lảo đảo một chút, lúc như nhũn ra muốn ngã xuống, kịp thời đỡ sofa.
Thân thể của cô khẽ phát run, mặt trắng giống như tờ giấy.
Trong đầu trống rỗng, chỉ có ba chữ "Không thấy nữa" không ngừng lặp lại, không ngừng lặp lại....
"Thiếu phu nhân!"
"Thiếu phu nhân cô vẫn đang nghe chứ!"
"Thiếu phu nhân, cô đừng lo lắng, ông chủ đã phái người đi tìm, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể tìm em vợ thiếu gia trở về!"
"Thiếu phu nhân...."
Trong điện thoại di động, giọng nói lo lắng của Tôn Nham còn đang không ngừng truyền đến, Thẩm Chanh lại không có lòng đáp lại.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên chạy về phía bên giường.
Móc chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc lái xe ra khỏi bãi đổ xe, cô gần như dùng một cước đạp cần ga đến tận cùng, nhanh chóng lái ra khỏi dinh thự, lái về phía bệnh viện.