Thẩm Chanh nhớ kỹ dấu hình xăm kia, vẽ ra trên giấy.
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, vừa hay nhìn thấy hình vẽ trên giấy của cô, mày kiếm lập tức dựng thẳng lên.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Sao rồi?”
Thi Vực ngồi xuống ở cạnh cô, đưa tay cầm tờ giấy kia qua, mắt lạnh mơ hồ trầm xuống, “Em vẽ?”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, “Trước đó từng thấy qua ở trên người Mạc Khuynh Tâm, cho nên vẽ nó ra, sao, có vấn đề gì à?”
Tay Thi Vực từ từ buộc chặt, trong nháy mắt con ngươi âm lãnh hóa thành một mảnh lạnh bạc: “Cô ta là tử sĩ.”
Thẩm Chanh hoảng hồn, “Tử sĩ?”
Cô chưa từng gặp qua tử sĩ, nhưng lại biết tử sĩ là cái gì.
Tử sĩ, bình thường chính là người được nuôi dưỡng từ nhỏ, cũng được giáo huấn niềm tin dùng thành tâm cống hiến sức lực bảo vệ cho chủ nhân.
Một số nhỏ có được tư tưởng nhưng chỉ biết thuần phục, hầu hết bọn họ là do vương hầu cung đình giàu có nuôi dưỡng.
Đều thực hiện một số nhiệm vụ không thể trông thấy ánh sáng, trên căn bản đều là hai loại nhiệm vụ đột kích và ám sát.
Vì vinh hoa phú quý hoặc là báo ân, là bán mạng cho vương hầu quý tộc, không sợ sống chết.
”Chủ Thượng của cô ta....”
”Mạc Cẩn.”
Môi mỏng Thi Vực nhẹ động, lạnh lùng phun ra hai chữ này.
Mà Thẩm Chanh và anh nghĩ đến, là cùng một người.
Người có thể nuôi tử sĩ, trừ phi có tiền có thế.
Mà Mạc Cẩn làm tổng thống, là một người duy nhất sẽ nuôi tử sĩ.
Ông ta ngồi ở địa vị cao, cần một đám liều mạng bán mạng cho ông ta, giải quyết tất cả phiền phức ông ta không giải quyết được.
Cái này cũng có thể giải thích, Mạc Khuynh Tâm là con gái nuôi của ông ta.
Chỉ là, rốt cuộc mục đích của ông ta là gì?
Tại sao phải phái người bắt đi em trai của cô, uy hiếp cô phá bỏ đứa nhỏ?
Nếu có thù, có lẽ sẽ giết cô, mà không phải giết thai nhi vừa mới thành hình ở trong bụng của cô.
Hết thảy chuyện này, dường như càng ngày càng phức tạp rồi.
Thi Vực đột nhiên đứng dậy, ném xuống một câu: “Ngoan ngoãn đợi ở nhà, không cho đi đâu hết.”
Nói xong, sải bước ra khỏi phòng.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Thẩm Chanh nhíu mày.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên.
Cô lấy di động qua xem xét, là một dãy số xa lạ gọi tới.
Tiếp nghe điện thoại, truyền đến giọng nói của Mạc Khuynh Tâm: “Phải suy tính như thế nào, kỳ hạn ba ngày đã đến, cô nên cho tôi một đáp án rồi.”
Thẩm Chanh không kịp suy nghĩ liền nói: “Gặp mặt nói chuyện.”
Cô cho rằng Mạc Khuynh Tâm sẽ cự tuyệt, không ngờ cô ta lại đáp ứng, đồng thời nhắc nhở cô: “Cô chỉ có thể đến một mình.”
Nói xong, không đợi Thẩm Chanh mở miệng, liền treo cúp điện thoại.
Sau đó, cô ta gửi một tin nhắn tới, là hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Thẩm Chanh đi đến bên cửa sổ, nhìn Thi Vực lái xe ra cửa chính, cô mới thay đổi quần áo ra ngoài.
Chín giờ tối, quán cà phê Thế Kỷ.
Từ trước đến nay Thẩm Chanh luôn đúng giờ, không ngờ lúc đi đến, Mạc Khuynh Tâm đã sớm đến rồi.
Cô ta đang cười nói chuyện với phục vụ, nhìn thấy Thẩm Chanh đến, vẫn còn rất “Thiện ý” gọi cho cô một ly cà phê.
Thẩm Chanh ngồi xuống ở đối diện cô ta, gọi phục vụ sắp đi về phía sau quầy lại: “Cho tôi một ly nước lọc là được rồi, cà phê, quá ngán.”
Không biết có phải là bởi vì đồng tính và khiển trách không, khi nhìn thấy Thẩm Chanh, trong lòng Mạc Khuynh Tâm lại sinh ra một dục vọng muốn phá hủy.
Nhưng rốt cuộc cô ta đã được huấn luyện nhiều năm, vẫn có thể khống chế rất tốt tâm tình của mình.
Sau khi phục vụ bưng cà phê lên liền rời khỏi, Mạc Khuynh Tâm chỉ nhàn nhã quấy cà phê trong tách, để cho mình nhìn có vẻ càng thêm bình tĩnh nhàn nhã.
Hai người không nói với nhau câu nào.
Thẩm Chanh nhếch môi, cười yếu ớt.
Cố gắng giữ tỉnh táo, vậy nhất định sẽ không thua.