Thấy Diệp Tử nhìn sang bên này, bọn họ lập tức giả vờ ra một bộ dáng không có việc gì.
Quản lý vươn tay lau mồ hôi lạnh một chút.
Vị Diệp tiểu thư này, thật đúng là ra cho ông một vấn đề khó khăn.
Ông là một quản lý nho nhỏ, làm sao dám đánh bạo thu tiền của Tần nhị thiếu....
Nghĩ đến mình vừa mới nói “Mấy đồng tiền lẻ”, ông vừa tức vừa lại muốn đánh miệng của mình.
Mình nói miễn cho Tần nhị thiếu mấy đồng tiền lẻ, không phải là gián tiếp xem thường Tần nhị thiếu à.
Ông nhìn về phía Tần Cận bên cạnh, không thấy sắc mặt của anh thay đổi gì, quản lý mới xem như cất trái tim trở về trong bụng.
Vừa định đón người vào, kết quả một tấm thẻ liền đưa tới trước mặt ông.
Quản lý nhìn thuận theo tấm thẻ, là tay thon dài của Tần Cận, và đầu ngón tay anh đang kẹp một tấm thẻ.
Tần Cận mở miệng nói: “Quét thẻ.”
Vẻ mặt quản lý khó xử: “Này....”
Tần Cận nhíu mày: “Không nghe thấy người phụ nữ của tôi nói muốn tính tiền sao?”
”Dạ, vâng.” Quản lý nhạy cảm bắt được khó chịu của anh, miễn cưỡng nhận lấy thẻ.
Những lời này, không phải là ám chỉ cho tất cả mọi người biết, quan hệ của hai người đã thành định cục rồi ư.
Diệp Tử nghe được lời của Tần Cận, mặt chợt ửng hồng.
Tần Cận một phát kéo cô qua, cô dứt khoát vùi mặt vào trong ngực của anh.
Tần Cận kéo cô từ trong ngực ra, nhìn môi kiều diễm ướt át kia của cô, tâm không kiềm được nóng lên một trận, liền muốn hôn cô.
Nhưng.... vẫn nhịn xuống.
Vì vậy chờ cà thẻ xong, cánh tay mạnh mẽ của anh lại kéo Diệp Tử vào trong ngực một lần nữa, ngăn cách ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc điều tra của người khác, đi vào bên trong.
Diệp Tử nói muốn đi ngồi tàu lượn siêu tốc, Tần Cận nói được.
Lúc đi lên, Diệp Tử tràn đầy lòng tin, nhưng lúc thật sự ngồi lên, cô lại bị dọa đến không nhẹ.
Lúc đi xuống, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra.
Tần Cận mím mím môi.
Anh cũng ngồi với cô, cảm thấy chỉ là có chút ý tứ, không ngờ cô sẽ sợ đến như vậy.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh hồn này của cô, trong lòng lại cảm thấy rất không muốn, đành phải ngồi xổm xuống ở trước mặt cô: “Đi lên.”
Diệp Tử ngẩn người một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên.
Quản lý khu vui chơi không có nói sai, Tần Cận vừa đến, quả thật là dẫn tới oanh động không nhỏ.
Có rất nhiều người đặc biệt mua phiếu đi vào, vì nhìn thấy Tần Cận - ông trùm trang sức này....
Rất nhiều phụ nữ trong lúc đang háo sắc, cũng không kiềm được quăng ánh mắt hâm mộ ghen ghét về phía Diệp Tử.
Diệp Tử bị các cô nhìn đến sợ hãi, nói thầm ở bên tai Tần Cận, “Hình như em không có đắc tội ai nha....!”
Tần Cận gần như bị giọng điệu vô tội như vậy của cô chọc cười: “Làm người phụ nữ của tôi, em chính là đang đắc tội với người khác.”
Diệp Tử nhíu mày: “Nhưng em không muốn đắc tội với người ta....”
Bàn tay to của Tần Cận phủ lên mông của cô, đỡ cô lên trên, ánh mắt sắc bén quét qua, người chung quanh sợ tới mức đều không dám nhìn tới đây nữa.
Lúc này anh mới chậm rãi mở miệng: “Ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi là được rồi, đắc tội ai cũng không sợ.”
”À....” Diệp Tử ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không biết mình muốn là cái gì, chỉ là đơn thuần muốn ở lại bên cạnh của anh thôi...
Sau khi ngồi tàu lượn siêu tốc, Diệp Tử không dám chơi trò khác nữa.
Vì thế hoạt động cả một buổi chiều liền thay đổi, Tần Cận ngồi ở bên cạnh, nhìn cô ngồi xuống ngựa gỗ xoay tròn một vòng lại một vòng.
Anh hoàn toàn không thèm để ý đến bên cạnh có bao nhiêu người đang nhìn anh, chỉ là ngừng tầm mắt ở trên người Diệp Tử.
Bên cạnh, phụ nữ quen biết hoặc không quen biết vây quanh từng tầng, líu ríu ồn ào.
”Đó chính là Tần nhị thiếu đúng không? Thật là đẹp trai!”
”Thôi đi, lau nước miếng của cô lại, đẹp trai hơn cũng không phải là của cô!”