Ngay vào lúc bọn họ nghị luận ầm ỉ, một chiếc xe thể thao Porsche lái vào từ bên ngoài.
Vòng qua bể phun nước hình tròn, xe giảm tốc độ, dừng hẳn ở trước tòa nhà.
Cửa xe kiểu xoay tròn ở hai bên từ từ mở ra, một người đàn ông cao ngất xuống xe trước.
Anh mặc tây trang chế tác hoàn toàn thủ công, đồng hồ Cartier màu đen nhánh trên cổ tay trái phản xạ ra ánh sáng quý khí, đôi giày da hàng hiệu sáng bóng, đẹp trai không thôi.
Bọn người hầu đều không kiềm chế được nhìn anh thêm vài lần, lại lặng lẽ nghị luận, nhưng không dám quá lộ liễu.
”Đó chính là Tần nhị thiếu đi?”
”Trừ anh ta ra thì còn có thể là ai? Dáng dấp anh ta thật là đẹp trai, nhìn còn đẹp hơn lúc tôi xem trên ti vi.”
”Tôi thấy vẫn là thiếu gia của chúng ta tương đối đẹp trai.”
”Khí chất không giống mà thôi! Nhưng, tôi đều thích cả hai luôn!”
”Nghĩ trong lòng là được rồi, đừng nói lung tung....”
Sau khi Tần Cận bước xuống từ trên xe, bước đi đến bên kia, vươn tay đỡ Diệp Tử xuống xe, sau đó tự nhiên nắm chặt tay của cô.
Mặt Diệp Tử đỏ lên, nhưng cũng không có từ chối, hai người nắm tay, một trước một sau đi vào phòng khách, ngồi xuống ở dưới sự hướng dẫn của người làm.
Hai người vừa đến, Thi Vực và Thẩm Chanh liền đi xuống lầu.
Thi Vực vượt qua bậc thang cuối cùng đi xuống lầu, lạnh lùng liếc nhìn Tần Cận ngồi trên ghế sofa, “Thương thế sao rồi?”
”Sắp lành rồi.”
Tần Cận dứt lời, mắt còn có thâm ý liếc nhìn Diệp Tử.
Diệp Tử bị anh nhìn đến khẩn trương, biết anh lại đang nói “Hứa hẹn” của cô, vì vậy cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của anh, ngay cả lỗ tai cũng đều phấn hồng, rất là đáng yêu.
Thẩm Chanh thật sự nhìn không được, phất phất tay ý bảo người hầu có thể mang thức ăn lên rồi.
Món ăn bày lên theo thứ tự, như là đã an bài tốt trước đó rồi.
Khi thấy người hầu bày cá tuyết hấp ở trước mặt Thẩm Chanh, Tần Cận không nhịn được trêu chọc: “Thiên vị chị dâu cũng quá rõ ràng đi?”
Thi Vực nghe tiếng, mặt lạnh liếc nhìn anh ta một cái: “Sao, có ý kiến?”
Tần Cận bưng chén Diệp Tử lên, gắp một khối cá tuyết lớn đặt ở trong chén của cô, mới cười: “Anh thích thiên vị như thế nào liền thiên vị như thế đó, hoàn toàn không có ý kiến.”
Thi Vực thu hồi tầm mắt, quay đầu căn dặn nói: “Bảo phòng bếp làm thêm một phần.”
Tần Cận cười nhẹ nghiêng mặt, nhìn Diệp Tử lịch sự ăn cá tuyết, tiến gần tới tựa đầu ở trên vai cô, “Anh cũng muốn ăn một miếng.”
Da mặt Diệp Tử mỏng, giương mắt liếc Thẩm Chanh và Thi Vực một cái.
Thấy bọn họ cũng không có nhìn về phía bên này, mới chậm rì rì gắp một khối thịt cá tươi mới lên đưa tới trong miệng anh.
Lúc đưa đến một nửa, sực nhớ ra gì đó liền ngừng lại.
”Vết thương trên người anh còn chưa lành, không thể ăn hải sản.”
Môi Tần Cận giương lên, chuyển môi qua bên tai Diệp Tử: “Chút vết thương này mà gọi là vết thương ư, không có ảnh hưởng gì.”
Diệp Tử vừa nghe lời này, không biết nói sao liền liên tưởng đến trên một chút chuyện lộ liễu.
Vừa thẹn vừa lo lắng, bĩu môi nhìn anh, qua một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Thi Vực coi như không thấy động tác giữa hai người, một lần tiếp một lần gắp thức ăn cho Thẩm Chanh.
Trong khoảng thời gian này, anh quen thuộc khẩu vị của cô, biết cô thích ăn thứ gì.
Tần Cận thấy thế, đương nhiên không thể rơi xuống hạ phong.
Giống như là đang phân cao thấp với Thi Vực, rất nhanh, trong chén liền chất thành núi nhỏ.
”Nếm thử xem ăn được không, nếu thích, thì đoạt đầu bếp của bọn họ về, ngày ngày làm cho em ăn.”
Vừa gắp, còn vừa nói ra lời nói cạy góc tường trực tiếp.
Thi Vực không có chút phản ứng với lời của anh ta, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt, mấp máy môi, phun ra hai chữ: “Mơ tưởng.”