Mộ Bạch đứng thẳng ở trước mặt cô, trên mặt tuấn dật mang theo nụ cười không giống với ngày xưa, khi nhìn thấy hóa đơn trên tay cô, trong nháy mắt nụ cười lại giảm đi, “Thân thể em không thoải mái?”
”Khám thai.”
Hai chữ vô cùng đơn giản, không có chút cảm xúc phập phồng nào.
Mộ Bạch duỗi tay về phía cô, “Đưa anh, anh đi nộp phí.”
Thẩm Chanh không có đưa cho anh ta, mà là nói uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần, tôi có thể từ làm.”
”Nơi này nhiều người như vậy, em lại mang thai....”
”Tôi không có yếu ớt như vậy.”
Lời của Mộ Bạch còn chưa nói hết, Thẩm Chanh liền mở miệng chặt đứt anh ta.
Mộ Bạch nhìn cô, đột nhiên cười: “Có phải em vẫn đang trách anh không?”
Thẩm Chanh không nói gì.
Ban đầu trách, nhưng hiện tại lại không có.
Mộ Bạch đối với cô mà nói, chỉ là quá khứ.
Không.... Có lẽ cũng không được tính là quá khứ.
Khi đó cô, hoàn toàn không biết cái gì là yêu.
Đơn thuần cho rằng, thích hồ đồ lờ mờ có thể qua cả đời, ở cùng nhau cả đời.
Hiện tại nhớ tới, dường như có chút buồn cười.
”Năm đó, không phải bởi vì mẹ của anh bắt buộc rời khỏi em, mà là bởi vì anh đi nước ngoài chữa bệnh.”
Đã cách nhiều năm, cuối cùng Mộ Bạch cũng nói ra bí mật này.
Rốt cuộc Thẩm Chanh vẫn sững sờ một chút.
Cũng không có để ý lắm, không thèm để ý, không có bất kỳ tình cảm nào, cô liền có thể không chút động lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Bạch, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc: “Chữa bệnh?”
Mộ Bạch cười gật đầu: “Anh vẫn luôn không nói với em, anh có bệnh tim. Loại bệnh này không lớn không nhỏ, có thể cả đời đều không phát tác, có thể vừa phát tác sẽ chết. Lúc ấy sao anh dám nói cho em biết.”
Tay cầm hóa đơn khẽ siết chặt, cuối cùng Thẩm Chanh vẫn nở nụ cười,“Hiện tại anh nói cho tôi biết những chuyện này thì làm được gì?”
Mộ Bạch cười: “Chỉ cần em không hận anh, cái gì cũng không quan trọng nữa.”
Thẩm Chanh cười đến mở rộng, “Không yêu thì sẽ không hận.”
Cô nói xong, trực tiếp đi qua bên cạnh anh ta, không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của cô, Mộ Bạch lặp lại câu nói: “Không yêu thì sẽ không hận....”
Chỉ có một mình anh biết, đối với cô, không phải ưu ái, cũng không phải thích.
Mà là yêu.
Mà tình yêu này, anh chỉ có thể chôn dấu ở trong lòng.
Mặc kệ là để xuống, hay không buông tay được, đều chỉ có thể như vậy thôi.
Mộ Dư vừa đi tới từ bên cạnh, thấy Mộ Bạch nhìn một phương hướng xuất thần, liền nhìn theo tầm mắt của anh.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh ở chỗ thu phí, cô giống như đã hiểu ra gì đó.
Đưa tay lôi kéo tay Mộ Bạch, “Anh, nghĩ gì thế!”
Nghe được giọng nói của cô, Mộ Bạch thu suy nghĩ về, cười vuốt vuốt đầu Mộ Dư.
”Như thế nào, kết quả kiểm tra ra sao?”
Một câu, liền thoải mái dời chủ đề đi.
Mộ Dư nhướng mày, cầm đơn kết quả trên tay đưa cho anh, “Tự anh xem.”
Mộ Bạch liếc mắt nhìn kết quả kiểm tra, cũng nhíu mày theo, “Đã mang thai.... Bốn mươi hai ngày?”
”Đúng vậy!”
Mộ Dư tức giận đáp lại một tiếng.
Sau đó vươn tay cầm tờ đơn kết quả về, gấp xếp bỏ vào trong túi, thở dài một tiếng: “Tuổi trẻ tốt đẹp của em, bị phá hủy rồi...”
”Trở về bảo Đường Diễm cầu hôn em.”
”Chuyện cầu hôn này đều là đàn ông tự mình chuẩn bị, tại sao em phải đi nhắc nhở anh ta? Anh ta muốn không cầu hôn em, cùng lắm thì em không cần đứa nhỏ này.”
Mộ Bạch nhíu chặt lông mày, “Đừng tùy hứng như vậy.”
”Phiền quá à....”
Hai người vừa nói, vừa đi ra ngoài bệnh viện.
Không biết đi bao xa, Mộ Bạch quay đầu lại nhìn một cái.
Nhưng lại không có nắm bắt được đạo bóng dáng vừa quen thuộc lại lạ lẫm ở trong đám người kia.