Editor: May
”Người phụ nữ của tôi, sẽ vì một kẻ không quen biết mà thống hận tôi?”
Giống như là nghe được chê cười cực lớn, Thi Vực phát ra một tiếng cười rất nhỏ.
Thái Minh Kiều nghe tiếng, cũng cười theo: “Thẩm Chanh Tử, là một người nhớ tình cũ còn hơn tất cả phụ nữ trên thế giới. Cho nên mặc kệ tôi làm cái gì với cô ta, hại cô ta hại đến loại hoàn cảnh nào, cô ta cũng sẽ không hạ quyết tâm giết tôi.”
”Khi còn bé, tôi tranh đồ đạc của cô ta, đoạt đồ chơi của cô ta, trêu cợt cô ta, trêu chọc cô ta, cô ta đều sẽ không đi so đo. Biết tại sao không? Bởi vì tâm tính cô ta thiện lương.”
”Nhưng tôi lại không thích thiện lương của cô ta! Tất cả mọi người đều thích cô ta, nói cô ta hiểu chuyện, nói cô ta hiền lành, nói sau này cô ta sẽ gả cho một người đàn ông tốt! Rõ ràng đã là sa sút không chịu nổi, trở thành tôi tớ, nhưng lại có người quan tâm có người thích! Dựa vào cái gì?”
”Thái Minh Kiều tôi, kém hơn cô ta ở điểm nào? Muốn dáng người có dáng người, muốn tướng mạo có tướng mạo, không giống cô ta ngực to mà không có não, nhu nhược bất tài!”
”Cô ta làm hại người một nhà tôi không an bình, dù tôi dùng hết đủ mọi cách cũng muốn khiến cho cô ta trả giá thật lớn!”
Cô ta nói như vậy nhiều, Thi Vực lại chỉ nghe lọt được một câu.
Khi còn bé, tôi tranh đồ đạc của cô ta, đoạt đồ chơi của cô ta, trêu cợt cô ta, trêu chọc cô ta, cô ta đều sẽ không đi so đo.
Vị trí trái tim, như là bị đao khoét đi một khối.
Hơi đau.
”Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, nhắm chuẩn anh ta!”
Thái Minh Kiều đột nhiên quay đầu lại, ra lệnh với mấy nữ sát thủ còn lại.
Nghe được chỉ thị của cô ta, tất cả mọi người nhanh chóng lên đạn, lần lượt nhắm ngay đầu và ngực Thi Vực.
Chỉ cần bóp cò, vô số viên đạn sẽ xuyên thấu thân thể của anh, khiến anh vùi thân trong biển máu.
Sự tình diễn biến đến cục diện này, như là nằm trong dự đoán của Thi Vực.
Ở bắt đầu cái trò chơi này thời điểm, anh cũng biết đây là một trường trong trò chơi trò chơi.
Bởi vì mặc kệ anh rút được xâm sinh hay xâm chết, kết quả đều giống nhau.
Trong ván cờ này, chẳng qua chỉ là muốn dụ anh vào chính giữa.
Chẳng qua đối phương chỉ muốn tất cả tài sản và mạng của anh, thế thôi.
Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bấm một số điện thoại: “Văn kiện chuẩn bị xong chưa.”
Giọng nói sâu lắng, giống như có vẻ uể oải.
Không biết đối phương nói gì đó, anh ừ một tiếng, sau đó treo cúp điện thoại.
Mười phút chờ đợi, dài dằng dặc đến giống như là một thế kỷ.
Thân Thái Minh Kiều trúng hai phát súng, máu chảy trên đất, nhưng vẫn cắn răng gượng chống.
Cuối cùng thấy có người cầm một văn kiện túi đi tới từ cửa cầu thang hoang phế, trên mặt cô lộ ra nụ cười âm lãnh.
Thẩm Chanh Tử, ván này ai thua ai thắng đã thấy rõ ràng.
Từ nay về sau, cô mất đi không chỉ là một người đàn ông yêu cô nhất, còn mất đi linh hồn của cô!
”Đồ các người muốn.”
Người tới đưa văn kiện thay Thi Vực, là Tần Cận.
Sau khi anh ta đi tới, dừng bước lại, tay liền giơ túi văn kiện lên.
Thái Minh Kiều liếc anh ta một cái, thấy trên tay anh ta ngoại trừ một phần văn kiện thật dầy thì không còn vật gì khác, liền buông lỏng cảnh giác.
”Cầm lấy!”
Ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều dừng ở trên phần văn kiện kia.
Môn chủ đã đáp ứng cô ta, chỉ cần lấy được tài sản nghìn tỷ của Thi Vực, sẽ để cho cô ta mang theo một triệu rời khỏi Mị Cửu Môn.
Một triệu, chỉ cần nắm một triệu này tới tay, cả đời này của cô ta sẽ cơm áo không lo!
Có một triệu này, cô ta có thể dùng tư thái người thượng đẳng, nhìn Thẩm Chanh Tử làm việc hèn mọn.
Chỉ cần nghĩ tới người cô ta hận nhất sẽ sa sút giống như con chó, cô ta liền cảm thấy vui sướng!
Tần Cận cầm túi văn kiện đi tới, lúc giao đồ đến trong tay Thái Minh Kiều, anh ta lặng yên đưa cho Thi Vực một ánh mắt.