Editor: May
”Không nghiêm trọng, có bồi bổ, còn hơn hai tháng, không cần.”
Một câu ngắn gọn, đã trả lời tất cả vấn đề của Thẩm Trung Minh.
Không đợi ông nói chuyện, Thẩm Chanh lại lên tiếng: “Cha chăm sóc em trai thật tốt là được, có thời gian con sẽ về thành Giang.”
Nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhướng mày: “Những người nhà họ Thẩm kia, thế nào rồi?”
”Thẩm Minh và chú hai nó ngồi tù, nghe nói bị phán mười năm, trong lúc đi tù có biểu hiện tốt sẽ có thể giảm hình phạt. Cha đi thăm bọn họ một lần, hối cải rồi. Thẩm Uyên bọn họ đã dọn đi, Thẩm Họa gả cho một người làm ăn. Hiện tại nhà họ Thẩm trống không, cha thỉnh thoảng sẽ về quét dọn một lần, dù sao cũng là phòng ở ông nội của con lưu lại.”
”Trở về ở đi.”
Thẩm Chanh hạ giọng, nói một câu như thế.
Mặc kệ sáu năm trước trải qua chuyện gì, phát sinh qua chuyện gì, có một số việc vẫn nên trở lại điểm ban đầu.
Nhà họ Thẩm đã giải tán, không thể lại phá hủy nữa.
Đầu kia điện thoại, sau khi Thẩm Trung Minh im lặng thật lâu, đáp ứng: “Nghe con gái.”
Hai cha con cô vừa rãnh rỗi trò chuyện một hồi, mới cúp điện thoại.
Mấy phút đồng hồ sau, Thẩm Trung Minh gửi một tin nhắn tới đây, là ảnh chụp của Thẩm Mộc.
Nhìn người đang ngủ say trong tấm ảnh, Thẩm Chanh đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn ở phía trên, nụ cười nơi khóe môi không khỏi sâu sắc hơn.
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, thấy cô đang nhìn di động cười, liền đi về phía cô.
Rút điện thoại trong tay cô liếc mắt nhìn, sau đó tắt điện thoại để tới bên cạnh.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, anh để trần nửa người trên, lộ ra làn da nâu rắn rỏi, và cơ bụng sáu múi khêu gợi.
Tóc rơi tán loạn hơi có chút ẩm ướt, trên mặt cương nghị còn dính nhuộm một vài giọt nước, nhìn có vẻ, có loại cảm giác đẹp đồi bại.
Thi Vực ngồi ở bên giường, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo Thẩm Chanh vào trong lòng.
Anh vừa tắm rửa, trên người phát ra từng luồng hương thơm tươi mát, lạnh nhạt, không gay mũi, đặc biệt dễ ngửi.
Nước trên tóc anh nhỏ giọt ở trên mặt Thẩm Chanh, anh cúi đầu, dùng ngón tay suông dài ôn nhu lau đi cho cô.
Cuối cùng, còn không an phận nhéo nhéo mặt Thẩm Chanh, cúi đầu dùng mũi đi đụng vào chóp mũi của cô.
Thẩm Chanh đẩy mặt của anh ra, thuận tiện chui ra từ trong lòng anh, nằm trên giường, “Xoa xoa chân cho em.”
Rõ ràng là giọng ra lệnh, nhưng Thi Vực lại nghe ra có vài phần hương vị hờn dỗi.
Anh giương môi cười, cúi người xuống dưới, bàn tay đặt lên chân dài và mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve từ dưới lên trên.
Hành động của anh vừa nhẹ lại trì hoãn, lực đạo vừa phải, ôn nhu khó diễn tả bằng lời.
Thẩm Chanh thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy nhu tình vạn chủng của người đàn ông bá đạo này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn diễm lệ của cô, Thi Vực cười đến lưu manh: “Bà xã, thoải mái không?”
Nói xong, bàn tay dời lên trên một tấc, vuốt ve không nặng không nhẹ.
”Ừ....”
Thẩm Chanh đáp trầm thấp lại một tiếng, bộ dạng lười biếng này, giống như con mèo nhỏ tham lam, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Tay ôn nhu lại trượt lên trên một centimet, vừa vặn chạm vào bắp đùi Thẩm Chanh.
Còn chưa có bất kỳ động tác nào, thân thể của cô liền rung động.
”Phốc....!”
”Ha ha!”
”Ngứa, rất ngứa....”
Trên đùi truyền đến xúc cảm tê dại, khiến Thẩm Chanh không nhịn được bật cười lên.
Thi Vực nhìn cô, sa sầm mặt, “Không cho cười.”
”Ha ha.... Rất ngứa, thật sự ngứa.... Lấy tay anh ra! “
”Không xoa nữa?”
”Không không không.... Không xoa nữa... Ha ha....”
”Ừ.”
Ngoài miệng Thi Vực đáp ứng được, trên tay lại không an phận, lại xoa xuống.
”Lưu manh, lấy tay ra! Rất ngứa....”
Thi Vực nghe tiếng, lúc này mới lạnh mặt thu hồi tay, buông tha cô.