Ôn Uyển ở lại bệnh viện cùng Thẩm Chanh hơn một tiếng mới rời đi.
Trong lúc đó, bà phổ cập cho Thẩm Chanh một chút phân tích sinh mổ và sinh thường sẽ tạo thành nguy hại gì cho người lớn và đứa bé.
Ví dụ như, sinh mổ thì lượng máu xuất ra sẽ nhiều hơn sinh thường vài lần, thuốc tê tiêm vào cột sống lúc sinh mổ sẽ tạo thành thương tổn gì với bản thân sản phụ, cùng với một vài tình huống đột phát có thể xuất hiện lúc sản phụ sinh mổ.
Lúc tối, Thẩm Chanh cố ý lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra.
Nhập vào mấy chữ “hình ảnh sinh mổ” ở trong khung tìm kiếm.
Tìm được khoảng ba bốn mươi trang web, hơn nữa bên trong mỗi trang web gần như đều kèm theo hình ảnh.
Cho tới bây giờ Thẩm Chanh cũng không phải là một người phụ nữ nhát gan hèn yếu, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy hình ảnh những sản phụ kia nằm ở trên bàn phẫu thuật bị bác sĩ dùng dao găm cái nhíp cắt vào bụng, cô sợ rồi!
Tắt trang đi, trong đầu vẫn luôn nhớ lại hình ảnh viết về những thứ máu tanh kia.
Sinh đứa bé mà thôi, sao lại như là làm công việc giống như giải phẫu người chứ....
Đêm đó, cô mất ngủ.
Sau hơn mười ngày, chất lượng giấc ngủ của cô đã giảm xuống không ít.
Vốn cho là bị những hình ảnh sinh mổ kia ảnh hưởng, không ngờ, lại sớm phát tác rồi!
Buổi sáng tỉnh lại, cô liền cảm thấy vị trí phần eo vừa mỏi vừa sưng, mới một giờ, cô đã đi toilet năm chuyến.
Vừa mới nằm dài trên giường, liền cảm thấy bụng bỗng vang lên một trận quặn đau....
Cảm giác cơn đau này cùng không mãnh liệt, nhưng mà đang kéo dài tăng thêm, lúc đau đến cô sắp không chịu đựng nổi, lại cảm thấy đau đớn từ từ biến mất.
Nghĩ đến lời Ôn Uyển đã nói trước đó, cô nhướng mày, đưa tay nhấn chuông gọi trên đầu giường xuống.
Bởi vì phòng bệnh của cô là phòng bệnh VIP duy nhất ở bệnh viện Bác An, cho nên sau khi nhân viên cứu hộ quầy lễ tân vừa nghe chuông gọi đến từ căn phòng này, nhanh chóng thả công việc trên tay xuống, liền chạy tới phòng bệnh trước tiên.
Bác sĩ và y tá vào phòng bệnh, vừa muốn hỏi tình huống Thẩm Chanh, chỉ thấy mặt của cô thoáng biến trắng, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi rịn dày đặc.
Ngón tay suông dài siết chặc ga giường, cánh môi mỏng khó khăn phun ra một câu: “Đau bụng.”
”Có lẽ là muốn sinh, trước truyền dưỡng khí cho cô ấy, đo huyết áp, làm điện tâm đồ, sau đó làm kiểm tra tim thai và miệng tử cung.”
Lúc bác sĩ chính gặp được loại tình huống này, rất tỉnh táo, làm tất cả công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Trên mũi Thẩm Chanh mang ống truyền dưỡng khí lên, sau đó có bác sĩ làm điện tâm đồ và kiểm tra tim thai cho cô.
Vào lúc thời gian đau bụng sinh bắt đầu kéo dài hơn, mà khoảng cách thời gian cũng bắt đầu càng lúc càng ngắn, có lẽ cách mỗi mười phút một lần.
”Thẩm tiểu thư, đến, thả lỏng, mở hai chân ra, tôi muốn kiểm tra miệng tử cung cho cô.”
Vừa mới cảm thấy bụng đau đớn giảm bớt vài phần, Thẩm Chanh liền nghe được những lời này của bác sĩ.
Mấy ngày nay cô tra xét không ít tư liệu, biết cái gì gọi là kiểm tra miệng tử cung, vô cùng rõ ràng cách kiểm tra miệng tử cung.
Bình thường khi làm kiểm tra này, bác sĩ sẽ yêu cầu sản phụ mở chân ra, sau đó dùng tay vươn vào xem xét miệng tử cung mở ra mấy cm....
Thẩm Chanh biết rất rõ sẽ trải qua quá trình này, nhưng chân chính đến lúc này, cô lại cảm thấy....
Không tiếp nhận nổi!
Cho nên, cô trực tiếp kẹp chặt chân....
”Thẩm tiểu thư, xin cô phối hợp, tình huống hiện tại của cô đã không có thời gian trì hoãn, nếu như thai nhi không thể kịp thời sinh ra, có thể tạo thành thiếu dưỡng khí và ngạt thở.”
Khi vừa nghe đến bác sĩ nói thai nhi có thể sẽ thiếu dưỡng khí hoặc có lẽ ngạt thở, Thẩm Chanh lập tức không còn nguyên tắc nữa.
Mới vừa rồi chân còn đóng chặt lại, lập tức mở ra.