Hai đứa bé sơ sinh trong tã lót, trắng trắng mềm mềm, càng thêm nổi bật hơn những đứa bé mới sinh khác, ngũ quan xinh xắn giống như là đao khắc ra.
”Nhìn đứa nhỏ này thật đáng yêu. Chúng tôi làm việc ở khoa phụ sản lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua cục cưng xinh đẹp như vậy, lúc vừa mới sinh ra không có nhiều nếp nhăn giống như những đứa nhỏ khác.”
Đối với hai tên nhóc này, mấy y tá đều yêu thích không buông tay.
”Cho tôi bế.”
Lời của Thẩm Chanh vừa mới nói ra miệng, Thi Vực liền lạnh lùng cắt đứt ý niệm trong đầu: “Bế gì mà bế, ngủ đi.”
”Đúng vậy Thẩm tiểu thư, tình huống thân thể bây giờ của cô không phải thật là tốt, bế đứa nhỏ quá sớm sẽ tạo thành ảnh hưởng với thân thể.”
Nghe y tá nói như vậy, Thẩm Chanh rầu rĩ ừ một tiếng, liền bỏ qua.
Chỉ ở trong phòng bệnh vài phút, y tá liền mang theo đứa nhỏ rời đi.
Thẩm Chanh nằm lại trên giường, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cánh môi mím chặt hơi động một chút: “Quả nhiên rất xấu.”
”Hả?” Thi Vực giơ khóe môi lên, trong đôi mắt mê hoặc người hàm chứa ý cười quyến rũ mờ, “Xấu chỗ nào?”
”Chỗ nào cũng xấu.”
Còn nhớ trước kia nghe người đời trước từng nói, không thể tự hào đứa nhỏ xinh đẹp, phải nói khó coi, nói xấu, như vậy mới có thể càng ngày càng đẹp mắt.
”Có phải vẫn cảm thấy ông xã em đẹp mắt nhất không.”
Thi Vực cúi người gần sát cô, duy trì khoảng cách một centimet với cô, rất mờ ám.
”Ừ, thật đẹp mắt.”
Thẩm Chanh đưa tay liền đẩy mặt anh ra, xoay người nhắm mắt lại.
Thi Vực cười trầm thấp, vuốt vuốt đầu của cô, xoay người ngồi đến trên ghế sa lon bên cạnh xem văn kiện.
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, muốn xoay người, nhưng vẫn là rất khó khăn.
Thi Vực thấy thế, đứng dậy đi tới, một câu cũng không nói liền bế cô lên, động tác dịu dàng xoay người cho cô.
Sau khi thả cô xuống, lại xoay người đi trở về sofa ngồi xuống, tiếp tục công việc trong tay.
Thẩm Chanh: “....”
Ông xã bá đạo tuyệt đối!
Lại ngủ một giấc tỉnh dậy, Thẩm Chanh muốn xuống giường đi lại một chút, nhưng Thi Vực không cho phép.
Thẩm Chanh không có cách nào, đành phải an phận nằm ở trên giường.
Lúc muốn xoay người, cô không nói, Thi Vực cũng sẽ tới đây đúng giờ giúp cô xoay người, còn có thể xoa bóp khớp xương cho cô một chút.
Lúc tối, Thi Vực ngồi ở vị trí gần cửa sổ xem văn kiện, một chồng văn kiện dày đặc, xử lý hơn phân nửa.
Những văn kiện này, tất cả đều là trợ lý đặc biệt đưa tới vào buổi sáng, để tiện cho Thi Vực, cho nên chỉ có thể đợi sau khi anh thẩm duyệt xong lại đến bệnh viện lấy đi.
Thi Vực đẩy xã giao một tháng xuống, đơn giản là vì người trên đầu quả tim anh nằm ở trong bệnh viện.
Từ trước đến nay chỉ có tất cả xí nghiệp lớn đến leo lên cây to Đế Cảnh này, cho nên đối với quyết định này của anh, không ai dám nói một chữ không, chỉ có thể cam tâm tình nguyện đợi.
Thẩm Chanh giục anh về công ty, anh chỉ mặt không cảm xúc nói hai chữ: “Không về.”
Sau đó, anh vừa xem hết một phần văn kiện, sẽ đi đùa giỡn Thẩm đại mỹ nhân một chút.
”Ông xã.”
Thẩm Chanh nhìn sườn mặt chuyên chú của anh, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Mày đẹp mắt kia, ở dưới ánh đèn nhu hòa làm nổi lên đường nét càng sắc sảo.
Đẹp mắt đến có chút không chân thực.
“....”
Đáp lại Thẩm Chanh, chỉ có âm thanh tíc tắc tíc tắc do kim đồng hồ treo tường chuyển động phát ra.
Không để ý tới người ta?
”Ông xã!”
Thẩm Chanh lại hô một tiếng.
Thế nhưng, Thi Vực vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
”Ông xã....”
Người có ba việc gấp, việc này không chậm được.
Thẩm Chanh muốn đi toilet, nhưng không tự xuống giường được, cho nên chỉ có thể nũng nịu gọi....
”Ừ.”
Cuối cùng, người đàn ông cao lạnh nào đó đáp lại cô, giọng điệu xen lẫn chút lạnh lùng.
”Em muốn đi toilet.”
”Ừ.”
Lúc này Thi Vực mới chậm rãi đứng dậy, đi về phía Thẩm Chanh.