Editor: May
Thẩm Chanh: "...."
Tại sao bác sĩ khoa phụ sản đều thích nói chuyện này!
Lúc trước khi sinh làm kiểm tra nói cùng phòng, sinh sau khi làm kiểm tra cũng nói cùng phòng!
Không nói hai chữ này sẽ chết sao?
Sau khi căn dặn rõ ràng tất cả hạng mục công việc chú ý, bác sĩ rời khỏi gian phòng.
Trước đó Ôn Uyển nhận được điện thoại của Thi Vực, chưa tới chín giờ rưỡi, đã tới bệnh viện.
Tự mình cất quần áo trẻ con vào trong túi sạch sẽ, phân loại tốt đồ dùng còn lại, thấy bên cạnh bày đặt một chai muối i-ốt, bà như là nhớ ra cái gì đó.
Đi đến bên giường ngồi xuống, nói với Thẩm Chanh: "Sau khi trở về, các con muốn chia giường ngủ."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Chia giường?"
Ôn Uyển gật đầu, chân thành thấm ý nói: "Hiện tại con vừa sinh đứa nhỏ, thân thể còn rất yếu. Bây giờ vợ chồng trẻ tuổi, ngủ ở trên một cái giường giống như là củi khô gặp phải lửa mạnh kiềm giữ không được. Cho nên con á, phải cố gắng hết mức tránh cho có quá nhiều tiếp xúc thân thể với thằng bé."
Củi khô kết hợp với lửa mạnh kiềm giữ không được?
Đây cũng chỉ là... cùng phòng!
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Ôn Uyển lại nhắc nhở: "Một tháng này, nhất định đừng làm loạn. Nếu không về sau để lại bệnh căn, khổ chính là con. Trái tim đàn ông thô, có thể không nghĩ đến phương diện này, cho nên chính con phải hiểu, chuyện như vậy không chủ quan được."
"Con hiểu...."
Nói giống như bây giờ cô không biết tiết chế, không biết kiềm giữ.
Khiến Thẩm Chanh cảm thấy khó xử nhất chính là....
Những lời này, Ôn Uyển còn nói với người thứ hai!
Thi Vực vừa trở về phòng bệnh, Ôn Uyển liền trực tiếp kéo anh đi ra ngoài.
Sau khi căn dặn hết những lời vừa rồi, bà vẫn còn nhấn mạnh tặng thêm một câu: "Chờ Chanh Tử ra khỏi trong tháng, con muốn thế nào cũng được, nhưng đang ở cữ, con tuyệt đối không thể đụng vào con bé!"
Tuy rằng giọng nói của bà không phải rất lớn, nhưng vừa vặn để Thẩm Chanh trong phòng nghe một cái liền hiểu rõ.
Vì vậy, trực tiếp vùi đầu vào trong chăn mền.
Lần đầu tiên, cảm thấy được mắc cỡ!
Mắc cỡ qua đi mới sực tỉnh hiểu ra, sinh đứa nhỏ rồi nhưng vẫn không có phóng khoáng như trước kia...
Bên ngoài phòng, Thi Vực lạnh mặt, đáp lại Ôn Uyển một câu: "Sao lúc cô ấy mang thai mẹ không nhắc con không cho phép làm xằng làm bậy?"
Ôn Uyển liếc anh một cái, mắng nói: "Tên nhóc hồ đồ."
"Hồ đồ hơn cũng là mẹ sinh."
Ném xuống những lời này, Thi Vực trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào.
Thấy Thẩm Chanh đang chôn dưới chăn, tiến vào vén chăn lên, "Đi thôi."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, ồ một tiếng.
Thi Vực nhíu mày, cầm một kiện áo khoác dày tới choàng lên trên người cô, lại đội mũ lên cho cô, mới xoay ngang bế cô lên.
Ôn Uyển đi vào xách món đồ, tay vẫn chưa đụng phải, chợt nghe Thi Vực lạnh chìm mở miệng: "Thả xuống, có người tới cầm."
"Chút đồ này, mẹ vẫn cầm được."
Từ trước đến nay Ôn Uyển luôn thông tình đạt lý, không muốn làm phiền người khác, cho nên vẫn tự mình cầm gói to lên.
Thi Vực lạnh lùng nhíu mày, nguy hiểm nhìn cô: "Dạ dày em tốt rồi?"
Nghe được những lời này của anh, Thẩm Chanh không kiềm được cong khóe môi lên.
Người đàn ông này, cách quan tâm người đủ đặc biệt.
Đối tốt với bà xã, đối tốt với mẹ.
Đàn ông tốt bá đạo!
Cuối cùng, Ôn Uyển vẫn không lay chuyển được Thi Vực, cho nên không có cầm gì.
Chỉ là cùng nhân viên chăm sóc đi phòng trẻ con, ôm hai đứa nhỏ đi.
Thẩm Chanh bị Thi Vực ôm đi ra bệnh viện, một kiện áo khoác ngoài màu đen số lượng có hạn che lại đường cong thân thể cô, nhưng thoạt nhìn càng làm cho cô có vẻ càng thêm tài trí, có một phen ý nhị khác.
Đưa tay trêu chọc tóc dài màu đen tùy ý rơi tán loạn một chút, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều toát lên hơi thở ưu nhã động lòng người.