Thẩm Chanh chống giường ngồi dậy, nhận lấy cái ly đưa tới bên môi uống một ngụm.
”Nóng....”
Chỉ uống một hớp nhỏ, cô liền nhíu mày.
Thi Vực thấy thế, vội đoạt cái ly trong tay cô lại, thuận tiện thả cái ly ở trên tủ đầu giường bên cạnh, đi thăm dò xem Thẩm Chanh có bị phỏng hay không.
Thấy anh khẩn trương như vậy, khóe môi Thẩm Chanh kéo ra một nụ cười xấu xa: “Lừa gạt anh, không hề nóng chút nào.”
Thi Vực: “....”
Lừa gạt anh?
Bàn tay chợt chế trụ cằm của cô, “Không bị phỏng, hửm?”
”Ưm....”
Thẩm Chanh bị anh nắm như vậy, hoàn toàn không nói ra lời.
”Có bị phỏng hay không?”
Thi Vực híp mắt lạnh, nguy hiểm hỏi cô.
Thẩm Chanh gật đầu.
Thể lực cách xa, cô dám nói không bị phỏng sao?
Thi Vực nhìn cô, hơi thở lạnh như băng thoáng che dấu vài phần: “Có biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra không?”
Thẩm Chanh gật đầu.
Cứng rắn là tự mình chuốc lấy cực khổ, cô dám nói không biết cái gì gọi là họa là từ miệng mà ra sao?
Thấy cô an phận như vậy, lúc này Thi Vực mới thu hồi vài phần lực đạo, ngón tay khớp xương rõ ràng bá đạo nâng cằm của cô lên: “Đền bù tổn thất cho anh thế nào?”
”Rót cho anh ly cà phê.”
”Không uống.”
”Vậy pha ly trà.”
”Không uống.”
”Hôn anh một cái?”
”Không hôn.”
Thẩm Chanh: “....”
Đến hôn cũng không muốn?
Cô suy nghĩ một lúc, lại nói: “Ngày mai không ở cùng con trai một tiếng, nói chuyện với anh.”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, tay nắm nhẹ trên cằm của cô liền rời đi.
”Nhớ kỹ lời em nói.”
Thi Vực cúi người nhẹ nhàng đụng ở trên trán cô một chút, nhưng sau đó liền xoay người đi ra khỏi phòng, về phòng sách tiếp tục làm việc.
Thẩm Chanh nằm ở trên giường, nghĩ đến một câu.
Đàn ông ghen là ngây thơ nhất....
Quả nhiên là sự thật!
Buổi tối hôm sau, Thẩm Chanh và người giúp việc cùng tắm rửa cho hai đứa nhỏ, chơi với bọn chúng một lát, liền đi phòng sách.
Lúc cô tiến vào, Thi Vực đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ, xác định thời gian sớm hơn bình thường một tiếng mới cúi đầu xuống tiếp tục công việc.
Thẩm Chanh bưng một ly cà phê qua cho anh, vừa để xuống, chợt nghe anh nói: “Sau này loại chuyện đó để người hầu làm, thân thể em vẫn chưa khôi phục, không cần làm càn.”
”À!”
Thẩm Chanh rầu rĩ đáp lại một tiếng, liền ngồi xuống trên sofa bên cạnh.
Thi Vực ngẩng đầu nhìn cô một cái, động cũng không động đến cà phê trên bàn, liền tiếp tục công việc.
Đã chín giờ, ngoài cửa sổ một mảnh sâu và đen.
Ánh sáng trong phòng sách không tính quá mờ, nhưng vẫn mơ hồ có chút bầu không khí mờ ám.
Thẩm Chanh đưa tay cầm chăn mỏng bên cạnh qua đắp lên trên người, quay đầu nhìn Thi Vực đang chuyên tâm lật xem văn kiện, lười biếng ngáp một cái: “Em mệt rồi.”
”Ừ, trở về phòng ngủ.”
Thi Vực nói xong, đứng thẳng, mặc kệ một chồng văn kiện vẫn chưa xem hết kia, tiến lên dắt tay của cô.
Lúc trở về phòng, Thẩm Chanh hỏi anh: “Bác sĩ nói, cục cưng cần ngủ chung với ba mẹ mới có thể xúc tiến phát triển.”
Thi Vực nghe tiếng, dừng bước, “Cho nên em là muốn cho bọn chúng ngủ cùng chúng ta?”
Giọng nói vô cùng từ tính, mơ hồ chảy ra một chút hơi thở nguy hiểm.
Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng: “Thỉnh thoảng.”
Nghe được lời của cô, Thi Vực không nói lời nào.
Trực tiếp buông lỏng tay của cô ra, một tay xinh đẹp cắm vào túi quần trong, ưu nhã đi ở trước mặt cô.
Nhìn bóng lưng của anh, Thẩm Chanh không nói gì: “....”
Biết ngay anh sẽ không đồng ý!
Chậm rãi đi ở phía sau anh, Thẩm Chanh rầu rĩ không vui.
Đột nhiên, người đàn ông phía trước dừng bước.
Thẩm Chanh trực tiếp đụng vào, va chạm chóp mũi, cô không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh: “Ưm....”