Dựa theo lời của người già, sau khi phụ nữ sinh đứa nhỏ thân thể yếu ớt, bởi vì khe hở trên dưới toàn thân mở ra, cho nên không thể gặp gió, ít nhất phải ngồi trong tháng bốn mươi ngày.
Nhưng Thi Vực lại bắt buộc Thẩm Chanh ngồi trong tháng năm mươi ngày, mới bằng lòng để cô ra ngoài.
Từ khi sinh đứa bé ra đến hiện tại đã là 53 ngày, về cơ bản thân thể Thẩm Chanh đã hoàn toàn khôi phục, bởi vì ngày ở cữ điều dưỡng thoả đáng, sắc mặt rất tốt.
Thẩm Chanh còn duy trì đến đặc biệt tốt, thậm chí còn muốn duyên dáng hơn lúc trước khi mang thai, địa phương nên lồi thì sẽ lồi, địa phương nên vểnh thì sẽ vểnh, quả thật chính là một vưu vật trời sinh.
Trên mặt trơn bóng trắng nõn, vô cùng mịn màng, không có một chút tỳ vết nào, hoàn mỹ e rằng đến mức không thể bắt bẻ.
Mặc kệ nhìn cô từ góc độ nào, đều không giống như là một người phụ nữ đã sinh đứa nhỏ.
Buổi sáng, Thẩm Chanh căn dặn tài xế đưa cô đi bệnh viện Bác An.
Bình thường, sinh xong đứa nhỏ 42 ngày thì nhất định phải về bệnh viện làm một kiểm tra hồi phục.
Thẩm Chanh đã muộn vài ngày, nhưng bác sĩ nói không sao, sớm vài ngày hoặc trì vài ngày đều không có ảnh hưởng gì.
Kiểm tra máu, đã làm siêu âm B, còn kiểm tra chỗ tư mật một chút....
Sau khi làm xong kiểm tra, bác sĩ mở miệng nói: “Thẩm tiểu thư, thân thể của cô khôi phục rất tốt, tình huống tử cung phục hồi lại như cũ cũng rất tốt. Sau khi trở về chú ý nghỉ ngơi là được rồi, nếu như cảm thấy thân thể có cái gì khó chịu, lập tức đến bệnh viện kiểm tra.”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, im lặng một giây, hỏi: “Nơi đó thì sao....”
Bác sĩ có chút khó hiểu với lời nói của cô, liền hỏi: “Ở đâu?”
Thẩm Chanh nhăn lông mày một chút, môi mỏng khẽ mím: “Tư mật “
Bác sĩ: “Khôi phục không tệ.”
”Lỏng không?”
Bác sĩ: “....”
”Rốt cuộc có lỏng hay không!”
Bác sĩ giải thích: “Bình thường, sau khi phụ nữ sinh đứa nhỏ xong, xác thực có tỷ lệ lỏng rất lớn. Nhưng đây cũng phải nhìn cơ chế mỗi người. Như Thẩm tiểu thư chính là một ví dụ điển hình. Tuy rằng sinh song thai, nhưng tình huống phục hồi lại như cũ muốn tốt hơn sản phụ khác rất nhiều. Nói cách khác, không có lỏng.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhíu mày, “Không có lỏng?”
Bác sĩ gật đầu: “Phải.”
”Ừ, cảm ơn.”
Thẩm Chanh nói xong, đứng dậy liền đi ra phòng làm việc của bác sĩ.
Cô vừa đi, y tá nhỏ vừa rồi còn đang chỉnh sửa lại mấy tư liệu trong phòng làm việc nhanh chóng buông công việc trên tay xuống, tiến đến bên cạnh bác sĩ chữa trị chính.
”Thật không có lỏng?”
”Không thể nào, sao sinh song thai lại có thể không lỏng chứ?”
”Đúng vậy đúng vậy.”
Mấy y tá cũng cô một lời tôi một câu, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này.
Bác sĩ treo cặp văn kiện lên tường, mới nhìn mấy người kia, nghiêm túc nói: “Làm bác sĩ phải có y đức, phải nói chuyện theo sự thật. Thẩm tiểu thư, quả thật không có lỏng.”
”Ôi trời!” Một y tá kinh ngạc.
”Sao cô ấy làm được?”
”Còn phải hỏi sao, nhất định là ngày ngày ăn bào ngư vi cá.”
”Bây giờ phu nhân rộng rãi, không chỉ chú trọng bảo dưỡng khuôn mặt, còn có bảo dưỡng tư mật, biết tại sao không, bởi vì như vậy mới có thể giữ chân trái tim đàn ông.”
Nghe đến mấy lời nói này, bác sĩ nhìn thoáng qua các cô, nhắc nhở:“Giờ làm việc, không thể nghị luận bệnh trạng người khác. Tất cả đi về làm việc.”
Mấy y tá kia, lúc này mới đều tự quay về cương vị công tác của mình.
Sau khi đi ra từ bệnh viện, tâm tình Thẩm Chanh không khỏi rất tốt.
Vừa ngồi vào trong xe, cô liền gọi điện thoại cho Diệp Tử.
Vốn muốn hẹn Diệp Tử đi ra uống trà sớm, kết quả Diệp Tử nói cho cô biết, bây giờ cô bé đang tiệm chụp hình cưới với Tần Cận.