Editor: May
Trong nháy mắt lý trí còn sót lại trong đầu Thẩm Chanh cũng bị tước đoạt, cô mở mắt ra, nhưng trước mắt tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Vốn lực của rượu đã dâng lên, bị anh vừa hôn như vậy, cả người cô đều choáng váng xây sẩm, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Hai tay không tự giác trèo lên bờ vai của anh, chủ động đáp lại anh.
Trong phòng khách tăm tối, phủ kín một lớp sắc điệu mờ ám, vang lên tiếng thở dốc vội vàng của hai người.
Hai người dính sát chung một chỗ, không có chút khe hở.
Thẩm Chanh đột nhiên cảm giác được, nơi nào đó đang bị một cứng rắn chỉa vào, trên người lập tức bắt đầu nóng lên.
Thi Vực hôn một đường xuống phía dưới, gặm cắn xương đòn vai tinh tế của cô....
Đột nhiên, Thẩm Chanh bị anh bế lên, cô theo bản năng lấy tay ôm cổ của anh, sau đó anh lại cúi đầu hôn xuống.
Thi Vực cứ ôm cô sải bước vượt lên thang lầu như vậy, bước chân anh vững vàng, lập tức vươn tay không thấy năm ngón trong đêm tối, anh cũng không nhận được một chút ảnh hưởng.
Sau khi lên lầu, anh khẽ chuyển thân thể một chút, dùng sau lưng đụng vỡ cửa phòng khép hờ.
Thẩm Chanh bị anh thả đến trên giường, còn chưa kịp thở một hơi, thân thể của anh liền đè xuống.
Nút trên áo sơ mi bị gấp gáp giật ra, lộ ra một mảnh cảnh tượng tốt đẹp.
”Anh làm gì?”
Thẩm Chanh một phát bắt lấy tay của anh, trong tiếng còn có chút không ổn định.
Động tác trên tay Thi Vực bởi vì cử động của cô mà dừng lại, giọng nói khàn khàn dữ dội: “Làm gì? Em dám uống rượu, lẽ ra nên nghĩ đến sẽ có một màn say rượu loạn tính.”
”Ai bảo anh không nhận điện thoại của em!”
Sau khi Thẩm Chanh nói những lời này mới sực tỉnh ý thức được, mình lại tức giận bởi vì anh không nghe điện thoại.
Cô sẽ đi quán bar uống rượu, cũng là vì hờn dỗi.
Tức giận, hờn dỗi?
Cô là một người phụ nữ rất cởi mở sảng khoái, thế nhưng lại sẽ làm loại chuyện trẻ tuổi này?
Cô thật sự là điên rồi sao?!
Thi Vực đột nhiên rút tay từ trong tay cô ra, một phát chế trụ cằm của cô, giọng nói càng lạnh hơn vài phần: “Không nhận điện thoại của em, là muốn cho em nhớ kỹ, về sau những thứ như rượu đó, không có lệnh của anh, không cho phép em đụng vào.”
”Dựa vào cái gì em uống rượu còn phải trải qua sự cho phép của anh?”
Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt không nhìn thấy quấ rõ ràng trong bóng tối.
”Dựa vào anh là người đàn ông của em.”
Mấp máy môi, phun ra từng chữ từng câu những lời này.
”Anh là người đàn ông của em thì thế nào? Là đàn ông của em thì có thể hạn chế tự do cuộc đời của em sao? Em muốn uống rượu, em thích uống rượu ca hát, em chính là muốn uống rượu, anh có thể làm gì em!”
Tay nắm cái cằm cô chậm rãi căng thẳng, giọng nói lạnh lùng nguy hiểm mà trí mạng: “Bây giờ tình huống thân thể của em, có thể uống rượu sao?”
Thẩm Chanh: “....”
Nói nhiều như vậy, là đang lo lắng cho thân thể của cô?
”Anh đang hỏi em.”
Anh trầm thấp lên tiếng.
Giọng nói Thẩm Chanh thoáng thả thấp xuống, mới vừa rồi cô còn giống như là con mèo hoang giương nanh múa vuốt, đột nhiên dịu ngoan xuống: “Bây giờ thân thể em rất tốt....”
”Hửm?”
”Từ khi mang thai đến hiện tại, em đều không uống rượu, cho nên muốn uống.”
Sau khi nghe những lời này của cô, ánh mắt Thi Vực mơ hồ nhu hòa vài phần, nhưng giọng nói vẫn lạnh chìm: “Muốn uống cũng không được, không thể dùng thân thể để nói đùa.”
Thẩm Chanh trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, cô mới lên tiếng: “Cùng lắm thì em đáp ứng anh, trong ba tháng không đụng vào rượu nữa.”
”Sáu tháng.”
Thi Vực cho cô kỳ hạn, nhiều thêm ba tháng.
”Bốn tháng.”
Thẩm Chanh đưa ra nhượng bộ lớn nhất, vẫn cộng thêm một tháng trên ba tháng kia.