Editor: May
"Tôi xem miệng của cô có thể cứng ngắc tới khi nào, mấy người các anh, kéo cô ta ra ngoài cho tôi, nên làm gì thì làm!"
Hà Duệ ra lệnh một tiếng, mấy vệ sĩ thân hình cao lớn lập tức tiến lên, chế trụ tay Thẩm Chanh.
Dựa vào!
Vừa mới mắng liền đánh phải không?
Thẩm Chanh nhấc chân hung hăng đá một cái, đánh thẳng chỗ hiểm vệ sĩ ở trước mặt cô.
Chỉ thấy ngũ quan người vệ sĩ kia vặn vẹo, mồ hôi rơi như mưa, che đũng quần thống khổ kêu to.
Cách một tiếng........
Như là âm thanh súng ngắn lên đạn.
Trên huyệt thái dương của Hà Duệ đột nhiên lạnh lẽo, anh ta thường thấy qua việc đời đã ý thức được nguy hiểm, không dám nhúc nhích chút nào.
Trong lúc nhất thời, ngay cả không khí cũng tràn đầy một loại hơi thở khiến người ta kinh hãi.
Có phu nhân và các tiểu thư danh viện xem náo nhiệt bị dọa đến không nhẹ, hét toáng thất thanh lên.
Người vây xem lục tục tản ra, chỉ sợ súng ống đột nhiên cướp cò tổn thương tới mình.
Vệ sĩ mới vừa rồi còn muốn lấy mạng người, không dám lại làm xằng làm bậy nữa, lập tức buông Thẩm Chanh ra, lui từng bước về phía sau....
"Đứng lại."
Đến khi một người đàn ông giống như đế vương lên tiếng, hai chân bọn họ mới mềm nhũn, quỳ đến trên mặt đất.
Thi Vực giương nhẹ khóe môi, con ngươi đen giống như hàn đàm hiện ra ánh sáng quyến rũ, biểu lộ cao quý và ưu nhã của anh.
Hạ An An bị dọa đến không nhẹ, thoáng xụi lơ trên đất, "Đừng.... đừng giết anh ấy...."
Giọng nói này khiến Thi Vực cực kỳ không vui, anh híp con mắt lạnh lại, ngừng tầm mắt ở trên người Hạ An An, "Không muốn anh ta chết? Cô nên biết nên làm sao."
"Biết...." Hạ An An sợ hãi luống cuống, giơ tay lên liền đánh mạnh ở trên mặt mình, một bạt tai tiếp một bạt tai.
Phan Dương xen lẫn ở trong đám người cũng ý thức được sự tình quá lớn, sắc mặt nặng nề lui ra ngoài, đi đến ngoài 3-4m ngoài gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
"An An em đi đi, mặc kệ anh...." Làm một đàn ông, lòng tự trọng ít nhất vẫn phải có, Hà Duệ hiển nhiên không đành lòng nhìn Hạ An An tự tát tai.
Đi? Hạ An An không phải không hiểu rõ, nếu cô ta vừa đi, hậu quả có thể càng nghiêm trọng hơn.
Chỉ có thể yên lặng gục đầu xuống, tiếp tục tát mình, đến khi gò má sưng đỏ, cũng không dám dừng tay.
Nhiệt độ trong không khí, dường như thấp xuống vài độ, rõ ràng đang giữa hè, lại khiến cho trong lòng người ta không khỏi sinh ra lạnh lẽo.
Thi Vực giống như cuồng vọng, ánh mắt lãnh ngạo rơi vào trên người mấy người vệ sĩ.
"Phụ nữ của tôi, bọn súc sinh các người cũng dám nhúng chàm. Tay nào đụng vào cô ấy, liền phế tay đó đi."
Giọng nói vô cùng từ tính, lộ ra sức uy hiếp khiến người ta không dám kháng cự.
Người chung quanh lần lượt ngừng thở tiếp tục lui về phía sau, trong lòng mơ hồ cảm thấy khiếp đảm và lo lắng.
Thi Vực lạnh lùng quan sát mấy người vệ sĩ, trong đôi mắt thăm sâu không có chút nhiệt độ, "Cần tôi tự mình động thủ?"
Đám vệ sĩ bị dọa đến tè ra quần, liền vội mở miệng cầu xin tha thứ: "Thi đại thiếu, cầu anh thả cho chúng tôi một con ngựa, là chúng tôi có mắt không nhận ra Thái Sơn, là chúng tôi đáng chết...."
"Xin lỗi, chúng tôi sai rồi... Về sau cũng không dám nữa..." Trong lúc cầu xin tha thứ, bọn họ cũng vội lấy tay đánh lên mặt của mình, một cái càng có lực đạo hơn một cái.
Một đám người quỳ trên đất tự vả mặt, màn này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy buồn cười.
Người chung quanh xem náo nhiệt rất rõ ràng quan hệ lợi hại, Thi Vực là nhân vật nào, sao bọn họ lại không rõ ràng, cho nên hoàn toàn không có ai dám nhúng tay.
Không biết từ bao giờ, một đoàn phóng viên chen lấn đến........
Tách, tách.
Đèn flash, âm thanh ánh chớp, luân phiên tuần hoàn.
"Nhớ chụp người phụ nữ của tôi đẹp mắt một chút."
Giọng nói Thi Vực ôn hòa, khiến người ta cảm thấy không ra tâm trạng giây phút này của anh là tốt hay xấu.
.