Không cho Tôn Nham một cơ hội nói chuyện, cô liền đi thẳng ra khỏi gian phòng.
“....”
Lúc bóng dáng của cô biến mất trong tầm mắt, Tôn Nham mới sực tỉnh, anh lấy bật lửa trong hộp ra xem.
Cái bật lửa này, đã tốn hơn bốn nghìn đồng của anh!
Bật lửa hơn bốn nghìn đồng, sao có thể là hàng nhái?
Nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đến rốt cuộc là thật hay giả, đành phải cất cái bật lửa về.
”Oa!”
Đột nhiên, một tiếng khóc vang dội vang lên.
”Oa....”
”Oa oa!....”
Mới vừa rồi hai túi sữa còn yên lặng, đột nhiên khóc lên.
Tôn Nham nhìn theo tiếng, nhìn thấy hai đứa nhỏ gần như giống nhau như đúc, không kiềm được sững sờ một chút.
Thật đúng là gien cường đại!
Mắt, mũi, miệng này, đều giống như do đao khắc ra, hình dáng rõ ràng.
Đến cả khóc cũng khóc đến đẹp mắt như vậy.
Tôn Nham vốn muốn ôm một đứa nhỏ, nhưng lại không biết nói động tay từ đâu, đành phải thôi.
Nhìn người giúp việc dỗ dành hai đứa nhỏ, anh mới rời phòng đi xuống lầu.
Trước khi đi, anh tiện tay đưa bình dầu tẩy trang cho một nữ giúp việc.
Người giúp việc kia lập tức được ưu ái mà thất kinh hồn vía, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm: “Cảm ơn, cảm ơn trợ lý Tôn....”
Thẩm Chanh mới lái xe ra từ bãi đổ xe, liền thấy cảnh này.
Vốn định không đếm xỉa, kết quả nhịn không được....
Lấy điện thoại di động ra chụp tấm hình, gửi tới cho Tô San.
Nhìn thấy tin nhắn gửi đi thành công, cô nhếch môi cười, dùng sức đạp xuống chân ga, xe nhanh chóng lái qua bên cạnh Tôn Nham và người giúp việc kia.
”Trợ lý Tôn, dầu tẩy trang nhãn hiệu này nhất định rất đắt đỏ?”
Tuổi nữ hầu không lớn lắm, chính là lứa tuổi mối tình đầu, ánh mắt nhìn Tôn Nham có chút nóng rực.
”Không mắc chút nào.”
Tôn Nham nói xong, xoay người muốn đi.
”Chờ một chút...” Nữ hầu gọi anh lại, ấp úng nói: “Trợ lý Tôn, tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm không?”
Tôn Nham quay đầu lại nhìn cô ta một cái, “Có thời gian rồi nói sau.”
Ẩn ý trong lời nói của anh rất rõ ràng, không thế nào cảm thấy hứng thú với bữa cơm này.
Đối với cô ta, càng không có hứng thú.
Nữ hầu cũng nghe được rõ ràng ý của anh, đầu thoáng cúi thấp, “Vâng, vậy thì không quấy rầy trợ lý Tôn nữa, tôi đi làm việc trước...”
Nắm chặt chai dầu tẩy trang, nữ hầu xoay người nhanh chóng chạy đi.
Tôn Nham chỉ liếc cô ta một cái, liền bước nhanh đến trên đường xe, mở cửa xe ngồi xuống.
Khởi động động cơ, lúc đang muốn lái đi, điện thoại vang lên.
Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, thấy là Tô San gọi tới, anh lập tức nhận điện thoại: “Alo.”
”Alo gì mà alo, không phải đang tán gái ư? Sao còn có thời gian nhận điện thoại của tôi?”
Tô San mới mở miệng, liền mang theo một cổ thuốc súng nồng đậm.
Tôn Nham có chút không rõ ẩn ý trong lời nói của cô, thuận miệng hỏi ngược một câu: “Ai tán gái?”
”Tút....”
Đáp lại anh, là âm thanh nhắc nhở đã cúp điện thoại.
Anh còn đang nghi hoặc, điện thoại trong tay lại rung lên.
Thấy là tin nhắn Tô San gởi tới, anh mở ra xem.
Sau khi xem, cả người đều không tốt, người trong tấm hình trên tin nhắn, không phải là anh và nữ hầu vừa rồi ư?
Điểm chết người chính là tay nữ hầu kia cầm một chai dầu tẩy trang, đang dùng vẻ mặt thẹn thùng nhìn anh.
Hình ảnh chụp từ góc độ này, nhìn có vẻ như là hai người đang thâm tình nhìn nhau.
Quá quỷ dị rồi!
Tấm hình này là ai chụp?
Lo lắng Tô San sẽ hiểu lầm, Tôn Nham vội vàng gửi một tin nhắn qua:“Sự tình không phải như bề ngoài nhìn thấy, em nghe anh giải thích....”