Editor: May
Cũng cùng thời gian đó, Tôn Nham làm việc một suốt đêm, ngay cả bữa sáng cũng không lo ăn, liền lái xe đi nhà Tô San.
Tô San ở trong một tiểu khu cao cấp, bố cục và hoàn cảnh trong tiểu khu rất lịch sự tao nhã, cách mỗi 300m sẽ có một tòa nhà hiện đại nhỏ tinh sảo.
Bảo an trong tiểu khu nhìn thấy một chiếc xe sang trọng lái đến từ xa, đợi khi xe lái tới gần nhìn rõ bảng số xe, lập tức mở cửa chính đóng chặt ra.
Loại xe sang trọng đắt giá chính hiệu này bình thường rất ít gặp, ra vào nơi này hai lần, bảo an liền nhớ kỹ ở trong lòng.
Hơn nữa, còn đặc biệt nhớ kỹ những con số trên biển số xe.
Tôn Nham lái xe vào khu nhà, dừng lại ở bên ngoài tòa nhà Tô San.
Anh bước xuống từ trên xe, lấy cái chìa khóa điện tử ra để tới máy cảm ứng trên trên cửa chính, sau khi đi vào, lại móc ra một cái chìa khóa khác mở cửa phòng khách ra.
Anh thay giày từ cửa trước đi vào phòng khách, liếc mắt liền thấy Tô San đang đi xuống từ trên lầu.
Trên mặt cô dán mặt nạ, vừa xuống cầu thang vừa bôi kem dưỡng da lên người.
Đúng, là trên người!
Bởi vì, từ dưới lên trên, cô chỉ mặc một chiếc quần lót, và một kiện áo ngực!
Chỗ khác, không có một chút vải vóc che lấp.
Thân hình của cô rất tốt, dáng người tiêu chuẩn nhất của người mẫu.
Tôn Nham vừa nhìn thấy cô liền sững sờ ngay tại chỗ, qua khoảng mười giây đồng hồ, mới bỗng nhiên xoay người qua, đưa lưng về phía Tô San.
Tô San nhìn thấy anh, không có phản ứng gì.
Sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng, cô mới liếc mắt nhìn Tôn Nham: “Anh tới làm gì?”
Nghe được câu hỏi của cô, Tôn Nham không có trả lời, mà chỉ nói: “Em trước mặc quần áo vào rồi nói.”
”Anh có phải đàn ông không, ngay cả cái này cũng không dám nhìn?”
Tuy Tô San có không vui, nhưng vẫn xoay người đi đến trong phòng khách, gỡ một kiện áo ngủ từ trên gậy treo quần áo xuống, khoác lên người, cột đai lưng lại.
Cô ngồi xuống ở trên ghế sofa, bóc mặt nạ ra ném vào trong thùng rác, mới nói: “Mặc quần áo rồi, Tôn tiên sinh, anh có thể tới đây ngồi chưa?”
Tôn Nham đầu tiên là quay đầu liếc nhìn Tô San, thấy cô mặc quần áo vào rồi, mới đi qua ngồi xuống ở trên sofa đối diện cô.
Tô San cầm bình nước treen khay trà rót một ly nước, đẩy tới trước mặt anh, cười nói: “Trước uống ngụm nước nhuận hầu rồi giải thích.”
Cô đang cười, nhưng lại mang theo vài phần cảm xúc uy hiếp.
Ánh mắt kia như là đang cảnh cáo Tôn Nham, nếu không giải thích rõ ràng chuyện tặng dầu tẩy trang cho người phụ nữ kia, vậy tới từ đâu thì về nơi đó.
Một đường hấp tấp chạy đến, Tôn Nham ngược lại thật sự khát, bưng ly lên uống sạch sẽ nước, sau đó lại tự mình rót thêm một ly.
Lúc đang muốn uống, Tô San lại đứng dậy chế trụ hành động của anh, đoạt lấy cái ly trong tay anh, đặt mạnh lên trên bàn trà, sau đó hạch hỏi anh: “Nói đi, tặng dầu tẩy trang cho ai rồi?”
”Một nữ hầu.”
Tôn Nham ngoan ngoãn trả lời.
”Tại sao tặng cô ta?”
”Bởi vì thiếu phu nhân không cần.” Tôn Nham tiếp tục đáp.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang này của anh, Tô San lại tức giận: “Thẩm đại mỹ nhân không cần, anh không biết ném sao? Lại có thể cầm một chai dầu tẩy trang đi tán gái!”
”Anh không có tán cô ta.”
”Anh không có tán cô ta, cô ta sẽ dùng loại ánh mắt đưa tình đó nhìn anh ư?”
”Anh thật sự không có tán cô ta.”
”Vậy mắc mớ gì cô ta lại xấu hổ?”
”Có thể là chưa từng gặp qua đàn ông đi.”
”Tôn Nham!”
Trước ngực Tô San nhấp nhô lên xuống, bị anh chọc giận không nhẹ.
Tôn Nham thấy thế, vội nói: “Em đừng nóng giận, cùng lắm thì về sau, anh không tặng dầu tẩy trang cho những người phụ nữ khác là được rồi...”