Editor: May
Sau khi ăn sáng xong, Thi Vực đi công ty, Thẩm Chanh thì mang theo cục cưng ra cửa.
Lúc Tôn Nham đang chuẩn bị mang Tô San đi ăn hải sản, nhận được điện thoại của Thi Vực.
Thi Vực căn dặn anh, để anh mang mấy vệ sĩ đi theo Thẩm Chanh, bảo vệ an toàn của cô.
”Có chuyện thì đi làm việc đi! Em đi về nhà ngủ một giấc!”
Tô San biểu hiện rất đại lượng, nói xong cỡi giây nịt an toàn ra muốn xuống xe.
Tôn Nham một phát bắt được tay của cô, “Em đi cùng anh đi.”
Tô San quay đầu nhìn anh, “Anh đi làm việc, em đi theo làm gì. Hơn nữa, đàn ông không phải đều thích tự do ư? Nếu em đi theo anh, anh còn không cảm thấy em phiền toái sao.”
Tôn Nham không nói gì, cúi người buộc dây an toàn cho cô.
Tô San còn muốn nói điều gì, anh lại khởi động động cơ, chân giẫm chân ga lái xe đi ra ngoài.
Thẩm Chanh đi ra từ biệt thự còn chưa đến mười phút, Tôn Nham liền mang theo mấy vệ sĩ lái xe đuổi tới.
Sau khi mấy người xuống xe, liền một tấc cũng không rời đi theo phía sau cô.
Tô San tiến lên chào hỏi với Thẩm Chanh, đùa với hai tiểu bảo bối trong xe em bé chơi một hồi, mới quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau, ra vẻ thần bí hỏi Thẩm Chanh: “Anh ấy hoa tâm không?”
Thẩm Chanh đương nhiên biết anh ấy trong miệng cô ta là chỉ ai, không khỏi nâng môi lên, “Sao, đã ở cùng nhau lâu như vậy còn không biết anh ta có hoa tâm hay không?”
Tôn Nham, có lẽ là một người nghiêm chỉnh nhất trong tất cả đàn ông mà cô biết.
Tô San hạ thấp giọng nói: “Giờ đã là thời đại nào rồi, vậy mà còn có loại đàn ông ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Cô có biết không, buổi sáng tôi lõa thể đứng ở trước mặt anh ấy, anh ấy đều không có phản ứng!”
Thẩm Chanh không nhịn được cười ra tiếng, “Cho nên cô cảm thấy anh ta không có năng lực sao?”
Tô San vẫn luôn phóng khoáng hơi có vẻ ngượng ngùng, “Thẩm đại mỹ nhân, cô có thể đừng trực tiếp như vậy không? Uyển chuyển một chút được không?”
”Ở trước mặt tôi, cô còn giả bộ ngây thơ trong sáng làm gì.”
”Ngây thơ trong sáng cái gì, Tô San tôi chưa bao giờ giả bộ.” Tô San dừng một chút, lại tiếp tục: “Cô không biết đâu, kể từ sau khi tôi ở cùng anh ấy, cả người đều thay đổi.”
Thẩm Chanh nhíu mày, “Ví dụ như?”
”Ví dụ như, trước kia tôi sẽ thỉnh thoảng tìm xem mấy bộ phim từng quay trước kia, bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy, lập tức liền tắt!”
”Những thứ kia chính là tác phẩm của cô đó, tắt nó làm gì?”
”Cô cũng đừng châm chọc tôi nữa! Nếu tôi sớm biết có thể gặp được một người đàn ông như vậy, nhất định sẽ không khiến mình chật vật như vậy. Cuộc đời phụ nữ, không phải là nên tìm đàn ông tốt gả cho ư? Cô xem tôi, bị mang tiếng xấu, còn không biết đoạn cảm tình này có thể duy trì bao lâu.”
Trước khi chưa gặp được Tôn Nham, Tô San coi tất cả đàn ông đều là một loại mặt hàng.
Những người đàn ông tìm cách tiếp cận cô, mỗi một người đều là vì tiền tài và lợi ích.
Cho nên cô vẫn luôn ôm tâm lý qua một ngày thì qua một ngày, có đàn ông hay không đều không sao cả.
Phụ nữ, nên sống vì chính mình.
Nhưng sau khi gặp được Tôn Nham, cô mới phát hiện, tất cả những ý nghĩ này đều không thực tế.
Lần đầu tiên, cô muốn nắm chặt một đoạn tình cảm như vậy.
Thẩm Chanh nhìn Tô San, lại quay đầu nhìn về phía Tôn Nham, một lát sau, cô mới mở miệng: “Bảo vệ thật tốt, có thể vẫn luôn duy trì tiếp được.”
Tình cảm là chuyện hai người, hai bên quý trọng, bảo vệ, vậy thì nhất định có thể đi tiếp.
”Mong là vậy.”
Tô San than nhẹ một tiếng, mang theo một chút xúc động hiếm có.
Nhưng ngay sau đó, cô lại trở về đề tài chính: “Nói thật, phải làm thế nào mới biết được anh ấy có thật vô năng hay không?”
Thẩm Chanh nhếch môi, “Có thể đừng trực tiếp như vậy không?”