Editor: May
”Thẩm Chanh Tử.”
Đúng lúc đó, bên cạnh truyền đến một giọng nói sâu lắng lại dồi dào từ tính.
Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cách ba mét, người đàn ông dáng người cao to đứng thẳng bên cạnh đài phun nước, anh mặc một áo sơmi sợi tơ màu đen, phần dưới cơ thể là một cái quần dài cùng màu, đôi giày da quý hiếm sáng chói mắt.
”Tới đây.”
Một tay Thi Vực cắm ở trong túi quần, một tay ngoắc ngoắc về phía cô.
Bộ dáng tà khí này, liều lĩnh càn rỡ, thật sự không ai bì nổi.
Nếu bình thường, Thẩm Chanh nhất định sẽ không thuận ý của anh, bởi vì cô chính là một con mèo hoang không vâng lời, có thể duỗi rmóng vuốt bén nhọn lại sắc bén ra đi cào người bất cứ lúc nào.
Nhưng tình huống hiện tại không giống.
Hai người Thi Mị và Thi Khả Nhi này giống như tính đánh lên, tranh chấp từ chủ đề thuốc lá đến tiền tiêu vặt, sợ rằng không thể giải quyết được trong chốc lát.
Mà cô tiếp tục lưu lại nơi này, dường như có chút không tốt.
Vì vậy nhảy xuống từ trên bàn đu dây, ném cho Thi Khả Nhi ánh mắt tự bảo trọng, liền đi về phía Thi Vực.
”Chị dâu, buổi tối chúng ta lại hẹn lần nữa!”
Thi Khả Nhi nói một câu như vậy với bóng lưng của cô.
Thẩm Chanh nghe được tiếng nói của cô ta, không có dừng bước lại cũng không quay đầu lại, mà là giơ tay lên, làm một tư thế ok.
Nhìn thấy hành động này của cô, Thi Mị lại giương môi nở nụ cười.
Trong tươi cười, bí mật mang theo một tia nhu tình. Nhưng nhu tình này lại chưa bao giờ có ở trên thân người phụ nữ khác.
Nhưng anh rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, che dấu nụ cười nơi khóe môi, híp con ngươi nguy hiểm nhìn về phía Thi Khả Nhi: “Đi theo anh.”
Thi Khả Nhi lại ngồi ở trên bàn đu dây bất động, liếc xéo anh, lười biếng mở miệng: “Anh làm chậm trễ em thời gian dài như vậy thì thôi, còn bảo em đi với anh. Anh có biết không, hiện tại em gái của anh là em đây đã là gái ế lớn tuổi rồi, nếu còn không tranh thủ thời gian đi cua trai đẹp, về sau liền không gả ra được đâu.”
”Có đi hay không?”
Thi Mị như là mất đi tính nhẫn nại, chẳng thèm nói nhảm với cô nửa câu.
Anh dựng thẳng mày kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, không hề có cảm xúc phập phồng, lại có thể khiến người ta sinh ra một loại ảo giác sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Rất nguy hiểm!
Rốt cuộc, Thi Khả Nhi vẫn là kiêng kị anh, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì trên tay anh còn đang nắm nhược điểm của cô, cô liền không thể không để xuống tôn nghiêm ép dạ cầu toàn.
Chậm rì rì đứng lên, bộ mặt hậm hực khó chịu vội vàng đi theo.
Thi Mị đi không tính là quá nhanh, nhưng chân của anh dài, mỗi bước đều cần Thi Khả Nhi đi nhanh vài bước mới có thể đuổi kịp, không lâu sau giữa hai người liền kéo ra một đoạn khoảng cách rất xa.
Nhìn bóng dáng phía trước, Thi Khả Nhi ở phía sau âm thầm oán giận, đồng thời cũng lặng lẽ tính toán trong lòng, nếu một lát nữa chứng cớ bị nộp lên, phải tìm cớ gì giải vây đây?
Hai người Thi Mị và Thi Khả Nhi đi xa, Thẩm Chanh cũng đi tới trước mặt Thi Vực, bởi vì cô đi rất chậm, cho nên khiến vẻ mặt người đàn ông chờ nguyên tại chỗ nhanh chóng lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
Mới vừa đứng ở trước mặt Thi Vực, anh liền duỗi cánh tay dài ra, nắm lấy tay của cô, kéo cô tới.
Thẩm Chanh không kịp làm ra để phòng liền ngã vào trong ngực của anh, còn chưa kịp đưa ra phản ứng, bên hông đã bị hai bàn tay mạnh mẽ có lực ôm một nghiêm nghiêm thực thực.
”Tìm em rất lâu.”
Anh mới vừa nói xong, liền rút một tay trên eo cô đến chế trụ đầu của cô, cưỡng chế ấn cô vào trong ngực, khẽ cắn vành tai của cô: “Mới nửa tiếng không thấy em, đã nhớ em, nhớ được nổi điên rồi. Có phải là đã trúng độc của em, nên lúc nào cũng muốn gặp em không.”