Editor: May
Thẩm Chanh nén cười, ý vị thâm trường mở miệng, “Anh tặng niềm vui bất ngờ, anh tỏ tình?”
Nghe được thâm ý từ lời của cô, Thi Vực nguy hiểm nheo đôi mắt lại, “Cố ý dùng đàn ông khác đến kích thích anh?”
”Đúng thì thế nào.” Cô nói: “Ở cùng em lâu như vậy mà anh vẫn chưa hiểu rõ em ư? Em là người tùy tiện như vậy sao? Sẽ chủ động hôn một sắc lang ư? Buổi sáng, lúc anh ở ngoài thang máy mặt hôn em, em biết là anh. Cho nên mới muốn đáp lại anh.”
”Người phụ nữ ngu xuẩn.”
Thi Vực ấn mặt của cô vào trong lòng, để cô kề sát lồng ngực của anh, “Anh cũng không nghĩ đến, cuối cùng chúng ta lại sẽ náo loạn tan rã trong không vui. Nếu như biết sẽ như vậy, anh đã không làm như thế.”
Càng không nghĩ đến, sẽ vì không vui nho nhỏ này mà mua say.
Thẩm Chanh đột nhiên đưa tay, ôm eo của anh, “Bất kỳ một đoạn tình cảm nào cũng sẽ trải qua khúc chiết, thỉnh thoảng một lần hiểu lầm, cãi vã, xem như là minh chứng với tình yêu này đi.”
”Đứa ngốc.” Anh cười khẽ.
”Chỉ số thông minh của phụ nữ trong tình yêu cơ bản là số âm, em ngốc, nhưng em hạnh phúc.”
Thi Vực nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, “Bị em mê hoặc, tiểu yêu tinh.”
Thẩm Chanh bắt lấy cái tay không an phận kia, đột nhiên nghiêm túc:“Rốt cuộc cánh hoa trong phòng tài liệu là chuyện như thế nào?”
”Anh sai người bỏ vào.”
”Tại sao bỏ vào?”
”Vì trừng phạt em.”
”Có trừng phạt người như vậy ư?”
”Để em thấy được sự lãng mạn của anh, cho em nhớ kỹ anh là người đàn ông của em, cho em lúc nào cũng đều nhớ tới anh. Đây là trừng phạt đối với em.”
“.....”
Sự kiện mâu thuẫn cưỡng hôn ngoài thang máy xem như đã hóa giải, nhưng Thẩm Chanh lại vì một chuyện khác mà hờn dỗi.
Uống rượu trái cây vừa đưa vào, cô không nói lời nào.
Thi Vực ngồi ở trên sofa đối diện cô, hai chân xếp chồng, tư thái lười nhác thưởng thức bộ dáng tham lam lúc cô uống rượu.
”Em cảm thấy chúng ta nên phân giường ngủ một thời gian ngắn.”
Một chai rượu trái cây thấy đáy, cô mới giương mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
”Hửm?”
Thi Vực nhíu nhíu mày, không thể lý giải yêu cầu đề xuất phân giường của cô.
”Em ăn không tiêu.” Cô nói xong đứng dậy, dùng tay chỉ vị trí phần eo, lên án nói: “Lưng em đau một ngày, xương toàn thân như là muốn rời ra từng mảnh, khó chịu!”
”Tối hôm qua, em có động đậy sao?” Anh híp con ngươi, nặng nề hỏi.
”Tuy rằng em không nhúc nhích, nhưng em bị anh động, anh quá thô bạo quá hung mãnh quá không hiểu được thương hoa tiếc ngọc, cho nên em muốn phân giường ngủ với anh!” Thẩm Chanh dừng một chút, lại tiếp tục nói:“Em cảm thấy chúng ta vẫn là cấm dục một thời gian ngắn sẽ tốt hơn!”
”Anh cảm thấy không tốt.”
Phân giường ngủ, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thẩm Chanh nhướng mày, “Cho nên không có thương lượng?”
Anh cười khẽ lên, “Cũng không phải là không có.”
Ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ lên ly đế cao trong tay, phát ra tiếng vang có tiết tấu, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều khí khái bức người.
Môi mỏng khêu gợi cong lên trên, giương ra một nụ cười lưu manh.
Nhìn thấy nét mặt của anh, Thẩm Chanh ý thức được, lời nói kế tiếp của anh nhất định rất "Đơn giản thô bạo".
Cô hiểu rất rõ người đàn ông này...
”Tối nay trở về phòng tắm làm một lần, trên ban công làm một lần, trên sofa làm một lần, anh sẽ đồng ý phân giường ngủ với em, hơn nữa thời gian phân giường do em quyết định.”
Lúc nói câu này, vẻ mặt anh nghiền ngẫm, yêu mị làm cho người khác giận sôi.
Thẩm Chanh: “....”
Rất muốn nói tạm biệt với anh!