Editor: May
Tần Cận dừng một chút, một lần nữa ôm Diệp Tử vào trong lòng, “Không nói nữa, ngủ đi.”
Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, giống như in dấu, khắc thật sâu ở trong lòng người.
Diệp Tử ôm eo của anh, kề mặt trên ngực anh, nhìn đôi mắt khép lại của anh, cô mới nhắm mắt lại.
Yêu một người chính là như vậy, nhất cử nhất động của anh, đều có thể dễ dàng tác động tâm tình của bạn.
Diệp Tử nghĩ, cô là yêu đi.
*
Ở bệnh viện quan sát ba ngày, Ôn Uyển có thể xuất viện rồi.
Bởi vì Thi Vực đi nước B khảo sát một hạng mục lớn, Thi Mị về Mị Cửu Môn xử lý một chút chuyện quan trọng, cho nên chuyện đón bà xuất viện liền rơi vào trên người Thẩm Chanh.
Sáng sớm đi công ty bàn giao công việc ngày đó xong, liền đích thân đi bệnh viện, đưa Ôn Uyển về căn hộ.
Sau khi ăn cơm trưa với Ôn Uyển xong, Thẩm Chanh lại dừng một hồi, lúc khoảng một giờ rưỡi, cô lái xe ra khỏi khu chung cư.
Xe vừa lái ra chưa bao xa, cô nhận được cuộc gọi tới của Diệp Tử.
”Mỹ nhân, hiện tại chị có thời gian rãnh không? Em muốn hẹn chị đi ra uống ly cà phê.”
Trước khi ra khỏi khu chung cư Thẩm Chanh đã gọi điện thoại về trong nhà, người giúp việc nói cho cô biết hai tiểu bảo bối đang ngủ trưa, nghĩ bây giờ trở về nhà cũng không có việc gì, công ty lại là lúc nghỉ giữa trưa, vì vậy đáp ứng: “Được, em gửi địa chỉ cho chị, bây giờ chị lái qua.”
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh liền thấy một tin nhắn Diệp Tử gửi tới, sau khi ghi nhớ địa chỉ, cô quay đầu xe tiến đến quán cà phê đã hẹn.
Lúc cô đến, Diệp Tử đã tới trước rồi.
Cô ấy ngồi vị trí cạnh cửa sổ, tay chống cằm, nhìn ngẩn ngơ một chỗ, có chút thất thần.
”Diệp Tử?”
Thẩm Chanh đi tới, đưa tay lay động ở trước mắt Diệp Tử một chút, nhưng Diệp Tử lại không có phản ứng, không biết đang suy nghĩ gì.
”Diệp Tử!”
Sau khi Thẩm Chanh lại hô một tiếng, Diệp Tử mới đột nhiên hoàn hồn, cô ấy “A” một tiếng, mới phát hiện người đến là Thẩm Chanh, liền hỏi:“Mỹ nhân, chị đến đây lúc nào?”
”Mới đến.” Thẩm Chanh kéo cái ghế ra ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô: “Em sao vậy? Không tập trung.”
Diệp Tử lắc lắc đầu, “Em không sao....”
”Em có chuyện, nói đi.”
Thẩm Chanh hiểu rất rõ Diệp Tử, trong lòng cô nhóc không chứa nổi chuyện, cho nên mỗi lần chỉ cần gặp phải chút phiền toái gì đó, hoặc là không vui, cô ấy đều sẽ biểu lộ ở trên mặt.
Cho nên vừa nhìn thấy Diệp Tử, cô biết ngay có thể là xảy ra chuyện gì rồi.
Diệp Tử nắm nước ly im lặng một hồi, mới chậm rãi ngẩng đầu, có chút đột ngột mở miệng: “Mỹ nhân, chị biết ngôi sao sáng chói là ai thiết kế không?”
Ngôi sao sáng chói?
”Biết.” Thẩm Chanh khẽ ngưng lông mày, “Sao em lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
”Em có một việc muốn nói cho chị biết....” Diệp Tử nói xong dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Là về ngôi sao sáng chói.”
Thẩm Chanh nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ, em nói đi.”
Diệp Tử do dự không ngừng, vẫn là đều nói chuyện phát sinh ba năm trước cho Thẩm Chanh.
Kể cả trận tai nạn xe, nhà thiết kế tên Tần Nghê, cùng với quá khứ của Cố Liên Thành, đều nói toàn bộ cho cô....
Nghe Diệp Tử nói xong, Thẩm Chanh lại trầm mặc.
Ban đầu lúc cô nhìn thấy em trai hôn mê ở trước mặt mình, cũng đã sắp không chịu nổi, thậm chí là sụp đổ.
Nhưng Tần Cận lại tận mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ của em gái mình, nhìn cô bé chết ở trước mặt anh.
Cảm giác đau lòng "Từ đó về sau trong thế giới của anh đã không còn em nữa, cũng không thấy được em khóc, cũng không thấy được em cười, cũng không nghe được em kêu một tiếng anh trai", sẽ khiến cho trái tim người ta đều chết lặng đi.