Editor: May
"Tôi là người đàn ông của em, em nói tôi không quản được sao."
"Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!"
"Có em là được, còn muốn mặt mũi làm gì."
"...."
Hai người nói chuyện đối chọi gay gắt, khiến bọn người hầu chung quanh đều ngửi thấy được mùi vị thuốc súng.
Người hầu không dám có một chút chậm trễ, nhanh chóng tiến lên đẩy cửa khắc hoa tinh tế ra, đưa mắt nhìn bọn họ đi vào, mới cẩn thận đóng cửa lại.
"Tiểu Vực, con trở về rồi."
Giọng nữ êm tai dễ nghe đột nhiên vang lên, chỉ thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chầm chậm nghênh đón.
Tóc uốn xoăn màu rượu vang phủ lên trên vai bà, mặc một thân hàng hiệu, đến cả nước hoa dùng cũng là của một nhãn hiệu quốc tế đắt tiền nhất.
Tay sơn móng tay màu tím nhẹ nhàng trêu chọc đầu tóc, mặt trang điểm trang nhã và kiều mị, nhưng lại có một loại xinh đẹp không nói nên lời được.
Khi tầm mắt bà rơi vào trên người Thẩm Chanh trong ngực Thi Vực, nụ cười mơ hồ trở nên cứng ngắc, cảm xúc thú vị rõ ràng dễ hiểu trong mắt liền dừng lại.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn bà, không khách sáo đáp lại bà một ánh mắt đồng dạng.
Khó chịu với cô? Cô còn chưa khó chịu với cả nhà của bà ta đâu!
Người phụ nữ dời ánh mắt từ trên người Thẩm Chanh, lúc đối mặt với Thi Vực thì lập tức thay khuôn mặt tươi cười, cẩn thận hỏi: "Tiểu Vực, cô ấy là thư ký của con sao? Có phải là không thoải mái ở đâu mới để cho con ôm không?"
"Có quan hệ với bà sao?" Ánh mắt âm trầm của Thi Vực rất dọa người, trong giọng nói càng thêm thù ghét rõ ràng.
Người phụ nữ đó không có tức giận bởi vì lời của anh, ngược lại mở miệng cười: "Sao không có quan hệ gì với ta chứ? Ta chính là mẹ con...."
Bà ta vừa dứt lời, trong con ngươi của Thi Vực liền phủ lên một lớp máu tanh, anh mấp máy môi, gằn từng chữ: "Bà, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi."
Giọng nói của anh giống như nhiễm độc, khiến người ta nghe đến độc phát bỏ mình.
"Tiểu Vực, sao con nói chuyện với mẹ con như vậy!" Giọng nói hùng hậu đúng lúc vang lên, mang theo trách cứ rõ ràng.
Người nói chuyện tên là Thi Diệu Quang, là cha của Thi Vực, giây phút này ông ta đang ngồi trên ghế sofa, dùng kính lúp quan sát một món đồ cổ mới đào tới vào mấy ngày gần đây.
Qua một hồi lâu, ông mới thả kính lúp ở trên bàn trà đứng dậy, nhìn thấy Thi Vực ôm Thẩm Chanh, Thi Diệu Quang lập tức giận tái mặt, "Xã hội bây giờ, thân là thư ký thật đúng là hết lòng với chức vụ!"
Câu nói có hàm ý khác, Thẩm Chanh không phải nghe không hiểu, vòng vèo mắng chửi người cũng không phải chỉ mình cô mới biết.
Thi Vực nheo đôi mắt thâm sâu lại, bên môi vạch ra một loại dấu vết khát máu, giống như giễu cợt mở miệng: "Nếu không hết lòng với chức vụ, sao thư ký của ông lại có thể leo đến trên giường của ông chứ."
Sắc mặt Thi Diệu Quang càng thêm ảm đạm, ông bước vững vàng tiến lên, kéo người phụ nữ đến bên cạnh mình, "Diệp Cẩn, về sau dù tên nghịch tử làm ra hành vi trái luân thường gì, em cũng không cần nhúng tay, tránh cho phiền phức dính thân."
"Diệu Quang, anh đừng như vậy, anh không phải không rõ tính tình của Tiểu Vực, nó nói lời thật đúng là hơi khó nghe. Nhưng em là một người mẹ kế, sao có thể so đo giống như nó chứ." Diệp Cẩn kéo tay Thi Diệu Quang, cười đến rất quyến rũ.
"Tôi lại hy vọng bà so đo với tôi." Thi Vực hờ hững giương môi, trong lời nói toàn là ngả ngớn và lạnh lùng, "Như vậy, tôi mới có cớ khiến cho bà chết."
Dù Diệp Cẩn tỉnh táo hơn nữa, nhưng sau khi nghe những lời này cũng có một chút dao động, chỉ là bà ta đang cố gắng khắc chế, không cho người phát hiện ra sự bất an của bà ta.
Thi Diệu Quang phát giác được tay kéo tay ông đang run rẩy mơ hồ, tay tràn đầy vết chai bao trùm ở trên tay Diệp Cẩn, vỗ nhẹ hai cái, dường như đang nói cho bà ta biết, có ông ở đây, ai cũng đừng nghĩ thương tổn được bà ta chút nào.