Lông mày vừa mới giãn ra, lại nhăn lại bởi vì hành động này của cô.
”Ôm....”
Không biết là ngủ mơ hồ, hay là cảm thấy không có cảm giác an toàn, Thẩm Chanh không ngừng nói: “Ôm,....”
Rốt cuộc vẫn là không chịu được một mặt ôn nhu này của cô, Thi Vực đành phải nằm xuống ở bên cạnh cô, động tác êm ái chế trụ eo của cô, một tay kéo cô vào trong lòng.
Vừa tắm rửa ra anh chỉ dùng khăn lông để lau tóc một chút, còn chưa được lau khô. Cho nên sau khi vừa nằm xuống, trên gối lập tức ướt một mảng lớn.
Loại cảm giác này khiến anh rất không thoải mái, nhưng anh không thèm để ý chút nào, nhẹ vỗ về mái tóc dài của người phụ nữ trong ngực, nhếch môi thành một nụ cười như có như không.
Tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, cuối cùng Thẩm Chanh cũng yên tĩnh lại, hai tay trèo lên eo của anh, dựa vào trên ngực anh ngủ sâu hơn.
Cũng cùng thời gian đó, trong căn hộ.
Ôn Uyển làm điểm tâm nhỏ ở trong phòng bếp, Thi Mị và Thi Khả Nhi đang nói chuyện phiếm ở trên ban công ngoài trời.
Tựa ở trên tường cao cở nửa người, trong tay hai người đều cầm một lon bia, bia của Thi Khả Nhi sắp thấy đáy, Thi Mị chỉ mới vừa uống một ngụm.
”Anh, nói thật, không phải buổi tối lúc xem sao băng anh đã đi rồi ư? Sao sau đó lại quay về?” Nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, Thi Khả Nhi cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng cô lại không phân tích ra vấn đề đang ở đâu.
Thi Mị dửng dưng ừ một tiếng, “Lúc ấy trở về, chẳng qua chỉ là muốn xác định một chút em có bị sói hoang ăn tươi nuốt sống chưa mà thôi.”
Thi Khả Nhi cũng đoán được anh sẽ không nói thật, cho nên cũng không thèm để ý.
Cô quay đầu đối diện với tầm mắt của anh, muốn đọc lên chút gì đó từ trong hai con ngươi lạnh chìm kia, nhưng công lực của cô vẫn còn hơi kém một chút, không thể nhìn thấu.
Anh không muốn nói, cô cũng không muốn miễn cưỡng, cười cười không sao cả: “Trước đó em đi coi số mạng, thầy bói nói em là tiên nữ trên trời hạ phàm, ít nhất phải sống đến tám mươi tuổi, cho nên bị sói hoang ăn gì đó, tạm thời sẽ không xảy ra ở trên người em. Hơn nữa ông ta còn cho em một ngày sinh tháng đẻ, nói....”
Cô cố ý dừng lại, quan sát sắc mặt Thi Mị một chút, thấy anh vẫn là bộ dáng từ chối cho ý kiến, cô mới sâu kín mở miệng: “Anh, anh muốn biết ông ta nói gì không?”
”Không muốn.” Thi Mị trả lời, cũng rất dứt khoát.
Anh vuốt vuốt lon bia trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt sắc tối tăm, dường như bất kỳ ai bất cứ chuyện gì cũng không gợi lên nổi hào hứng của anh.
”Anh không muốn biết, vậy thì em càng muốn nói.” Thi Khả Nhi nhẹ nhàng kéo khóe môi lên, cười nói: “Thầy bói nói, người đàn ông mà tương lai em phải gả, là người đàn ông nhìn em lớn lên từ nhỏ. Anh ta thành thục, ổn định, độc đoán. Một tay có thể chống đỡ một mảnh bầu trời cho em.”
Thi Mị nghiêng mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Đàn ông nhìn em lớn lên từ nhỏ, ít nhất cũng đã năm mươi tuổi, em xác định phải gả một người đàn ông hơn em mười tuổi?”
”Đàn ông lớn tuổi biết yêu thương phụ nữ, có cái gì không tốt.” Thi Khả Nhi không sao cả nói xong, ngay sau đó ngửa đầu uống hết ngụm bia cuối cùng trong lon, đưa tay ném lon bia vào thùng rác bên cạnh, khoảng cách có chút xa, nhưng cô vẫn ném vào chuẩn xác không lầm, động tác gọn gàng.
”Nếu em gả cho một lão già, anh sẽ dẫn người đập phá hiện trường hôn lễ của em.”
Thi Mị vẫn hờ hững thưởng thức lon bia trong tay, vẻ mặt không thay đổi chút nào, giọng nói càng thêm không hề phập phồng, khiến người ta nghe không ra tâm trạng giây phút này của anh là tốt hay xấu.