Editor: May
Chưa tới nửa tiếng, Thẩm Chanh đã được trang điểm xong, đi ra từ bên trong.
Cô mặc một cái váy dài màu đen, kiểu dáng áo cúp ngực, thiết kế bó eo, tư thái có lồi có lõm đều biểu lộ ra.
Trên tai mang theo một đôi bông tai kim cương, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, phát ra tia sáng chói mắt.
Trên người cô giống như bị phủ một lớp sáng bóng, làm cho người say mê.
Đứng ở trước mặt Thi Vực, cô đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, rõ ràng đã không phải là lần đầu tiên mặc như vậy đứng ở trước mặt anh, nhưng loại cảm giác này quả thật lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Quan sát kỹ lưỡng người phụ nữ trước mặt, Thi Vực vẫn duy trì tư thế cũ, không có thay đổi chút nào, chân thon dài cứ tùy tính gác ở trên bàn trà như vậy, lười biếng mà gợi cảm.
Ánh mắt của anh có chút nóng rực, giống như là trong nháy mắt dã thú để mắt tới con mồi, phát ra vẻ tham lam và tinh thần chiếm hữu.
Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Chanh sinh ra một loại ảo giác.
Cảm thấy được hiện tại mình chính là con mồi bị dụ dỗ vào lồng sắt, đều có thể bị người nuốt mất bất cứ lúc nào.
Điểm chết người là chính cô quên bây giờ mình nên làm gì, cứ đứng tại chỗ như thế, mặc cho ánh mắt mang theo mục đích kia nhìn quét qua lại ở trên người cô....
Qua khoảng một phút đồng hồ, Thi Vực dùng động tác ưu nhã bóp tắt đầu thuốc lá, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên.
Nhìn thấy anh lộ ra nụ cười hài lòng, người phụ trách đứng ở phía sau và nhân viên làm việc của anh ta này mới thở phào nhẹ nhõm, tháo xuống tảng đá đè ở trong lòng.
Phải biết rằng, bọn họ không đắc tội nổi vị đại gia này, nếu anh không hài lòng, sợ rằng tất cả mọi người nơi này đều sẽ khó giữ được bát cơm.
Thi Vực đứng lên, bước đi đến trước mặt Thẩm Chanh, dùng tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu ấn xuống một nụ hôn ở môi cô.
”Bà xã của anh, vẫn là xinh đẹp như vậy.”
Chậm rãi phun ra một câu ở bên tai cô, anh nhẹ nhàng cắn vành tai của cô một cái, bởi vì trên lỗ tai cô mang theo bông tai, vừa vặn quét đến môi Thi Vực, rách ra một miệng nhỏ, có tơ máu chảy ra.
Nhưng Thi Vực anh lại không thèm để ý chút nào, lại cắn một cái, sau đó trầm thấp nói: “Quả nhiên phụ nữ đều có gai, quá đâm người.”
”Đàn ông cũng đâm người nha.” Thẩm Chanh nhẹ nói: “Mỗi lúc trời tối đều bị anh đâm.”
”Tiểu yêu tinh.” Thi Vực duỗi tay nắm chặt eo nhỏ của cô, dùng sức nắm chặt, nóng bỏng giấu ở đáy mắt càng thêm nồng đậm, “Tối hôm nay, lại đâm em một lần.”
”Tốt, phụng bồi anh.”
Bên cạnh, người phụ trách cúi đầu càng thấp, làm bộ không nghe thấy, làm bộ nghe không hiểu.
Mà mấy nữ nhân viên công tác bên ngoài, đều lần lượt đỏ mặt cúi đầu xuống....
Trong lúc nhất thời, cả hội sở tạo hình đều phủ kín một tầng hơi thở mờ ám, đến khi tiễn Thẩm Chanh và Thi Vực đi, mọi người mới dám thở phào một hơi, không phải mới vừa các cô quá hư hỏng, là câu nói kia thật sự quá thẳng thắn.
Đàn ông cũng đâm người nha, mỗi đêm đều bị anh đâm.
Ý này cũng quá rõ ràng, không phải là chỉ chuyện trên giường của đàn ông và phụ nữ sao?
Thật xấu.
Sau khi rời khỏi hội sở tạo hình, Thi Vực và Thẩm Chanh ngồi vào trong xe.
Xe lái khoảng bốn mươi phút đồng hồ, giảm bớt tốc độ xe ở một khu vực trống trải.
Sau đó vòng qua một chỗ ngoặt, chậm rãi dừng lại.
Phía trước cách đó không xa, một tòa thành cổ xưa đứng sừng sững.
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, bị sự hùng vĩ của tòa thành cổ xưa làm rung động nhìn ra, tòa thành cổ xưa này chiếm diện tích ít nhất hơn vạn mét vuông.
Ở dưới trời chiều, tòa thành cổ này phát sáng rực rỡ, xa hoa giống như đế cung.
Thân tường màu đỏ sậm, tầng tầng lớp lớp trên đó, một viên gạch một mảnh ngói đều là chọn lựa chất liệu cao cấp nhất, vô cùng hùng vĩ.