Nhưng, tay của anh lại bắt đầu không an phận, không phải vuốt ve tóc Thẩm Chanh, chính là sờ sờ cằm của cô, tóm lại dùng tất cả loại phương thức ăn đậu hũ của cô một lần.
Thi Tấn Thành là người hiểu biết, biết mình ở chỗ này là dư thừa, vì vậy tìm cớ cáo từ. Tán dương vài câu “Cháu dâu của ta rất đẹp” “Có tri thức hiểu lễ nghĩa ôn nhu khéo hiểu lòng người” linh tinh, liền đi nơi khác.
Nhìn ông ta đi xa, Thẩm Chanh bấm một cái ở trên cánh tay Thi Vực: “Đồ lưu manh, anh cố ý đúng không.”
Thi Vực cười đến ngả ngớn, đưa tay kéo bờ vai của cô qua, khẽ giọng nói ở bên tai cô: “Chồng em làm bất kỳ chuyện gì đều có một vài lý do. Con gái ông ta là loại mặt hàng khó dây dưa, nếu không diễn tuồng vui cho ông ta xem trước, đợi lát nữa em sẽ bị lĩnh hội.”
Biết ngay mục đích vừa rồi anh chủ động đi tiếp cận người khác sẽ không thuần khiết, quả nhiên là như vậy. Nhưng....”Anh và con gái ông ta rất quen thuộc?”
”Bình thường.” Anh nhẹ cắn một cái trên lỗ tai cô, mờ ám a một ngụm hơi nóng vào tai của cô.
Thẩm Chanh nghiêng mặt sang một bên, “Vậy cô ta rất khó chơi?”
”Ừ....” Thi Vực suy tư một chút, sau đó mang theo vài phần trêu tức mở miệng: “Nghe nói mơ ước lớn nhất của cô ta là gả cho anh, mặc kệ có liên hệ máu mủ hay không, cho nên không thể nhìn thấy bên cạnh anh có phụ nữ.”
”Gả cho anh.” Thẩm Chanh nhướng lông mày một chút, “Có phải cô ta bị bệnh hay không?”
Thi Vực giương môi cười khẽ, chuyển tay nắm trên vai xuống trên eo của cô, dùng sức nắm chặt, thừa dịp Thẩm Chanh xoay đầu lại nhìn anh, anh nhân cơ hội cúi đầu, trộm hương ở trên môi cô.
Thẩm Chanh: “....”
Đồ lưu manh này!
Sau khi dạo ở trong thành cổ một vòng, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Tôn Nham, “Thiếu phu nhân, đồ đưa tới rồi.”
Trước khi tới, Thẩm Chanh cố ý dặn dò Tôn Nham, để anh ta đi cửa hàng chỉ định lấy một vật, sau đó đưa tới đây.
Tôn Nham không dám chậm trễ, sau khi lấy được món đồ từ trong cửa hàng liền trực tiếp đưa tới đây.
Thấy Thi Vực đang bị mấy lớp người già vây quanh, không biết đang nói chuyện về chủ đề gì, những lớp người già kia đều đang thay nhau mời rượu anh, Thẩm Chanh liền không đi qua quấy rầy.
Một mình đi ra ngoài lấy đồ, sau đó định đi dạo ở thành cổ một vòng.
Cô vòng qua bể phun nước to lớn đi vào vườn hoa, vừa xem xét cảnh vật bên cạnh, vừa đi vào trong.
Đây là một đường nhỏ trải đá vụn, liếc nhìn không đến điểm cuối, chung quanh trồng hoa cỏ cây cối, hoàn cảnh rất thanh u.
Lúc đi đến một nửa, cô định đi vòng lại, nhưng vừa xoay người, sau lưng lại truyền đến một giọng nói hùng hậu: “Cháu gái.”
Nghe tiếng quay đầu, thấy cách đó không xa đang đứng một một ông lão, hai tay ông chắp sau lưng, trên mặt là nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm trộn lẫn từng mảnh đục ngầu, nhưng lại không thể bỏ qua khí thế quanh thân.
”Ông cụ.”
Cô mở miệng chào hỏi một tiếng, khóe môi kéo lên nụ cười nhàn nhạt.
”Cháu - con bé này, chạy loạn một mình, cũng không sợ đi lạc đường ư. Hậu viện nuôi mười hai con chó ngao Tây Tạng, nếu cháu bất cẩn xông vào, chúng nó còn không xé cháu.” Giọng điệu nghe như đang trách móc nặng nề, thực ra mang theo ân cần.
”Tại sao nuôi nhiều chó như vậy?” Thẩm Chanh không chú ý đến chạy loạn và lạc đường, mà là chú ý ở mười hai con chó ngao Tây Tạng.
”Thành cổ quá lớn, người nhìn không hết, cho nên nuôi thêm mấy con chó.” Ông cụ cười nói xong, liền mở bước chân ra.
Thẩm Chanh thấy thế, vội đi qua dìu ông, bởi vì đường không bằng phẳng, cô nhắc nhở: “Ông cụ, ngài đi chậm thôi.”