Thi Khả Nhi ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: "Quần áo của em, anh thay?"
Thi Mị lười nhác vuốt vuốt tay nắm cửa, từ chối cho ý kiến nhìn cô, môi mỏng nhẹ gợi lên: "Em nghĩ sao?"
Anh không trực tiếp đáp lại vấn đề của cô, thái độ lập lờ nước đôi, sẽ khiến cho người nghĩ sang hướng khác.
Thi Khả Nhi giỏi về phân tích người khác, lần đầu tiên bại trận ở trước một người đàn ông, bởi vì cô quả thật đọc không ra tâm tư của anh, so với trước đó, đạo hạnh của anh giống như sâu hơn, con ngươi mênh mông không thấy đáy khiến người ta đoán không ra, nhìn không thấu.
"Khẳng định không phải anh thay." Thi Khả Nhi cũng không biết tự tin này của mình là tới từ đâu, cô đối diện với tầm mắt của anh, nói: "Trước đây vị thành niên anh thay quần áo cho em còn được, nhưng hiện tại em đã là một phụ nữ trưởng thành rồi. Dùng chỉ số thông minh và EQ của anh, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho phép trong sạch của em gái mình hủy ở trên tay anh. Cho nên.... anh sẽ không thay quần áo cho em."
Nghe cô nói xong, Thi Mị chậm rãi giơ khóe môi lên, cười như không cười: "Nếu như anh nói, quần áo của em quả thật là anh thay thì sao?"
"Không thể nào."
Lấy hiểu biết của cô với anh, dù anh uống rượu, uống say rượu, cũng sẽ không làm xằng làm bậy, bởi vì anh là một người đàn ông có tự chủ rất mạnh!
Một người đàn ông như vậy sẽ không làm chuyện bậy bạ, lại càng sẽ không làm ra chuyện bậy bạ với em gái của mình.
Thi Mị dựa trên cửa nhìn cô hơn nửa ngày, trong ánh mắt thăm dò mang theo vài phần thưởng thức.
Trên thế giới này, dường như không tìm được người cô sẽ sợ, đồ cô sẽ sợ, chuyện cô sẽ sợ. Cô giống như là đã mang theo hệ thống phòng ngự từ nhỏ, mặc kệ là gặp phải khó khăn hay là lâm vào khốn cảnh như thế nào, cô đều có thể dễ dàng hóa giải.
Mà cách cô thường dùng để hóa giải, là để bản thân vĩnh viễn ở vào một trạng thái phong bế, không bị bên ngoài quấy nhiễu, không bị bất kỳ ai bất cứ chuyện gì ảnh hưởng.
Cô như vậy, trên người mang theo danh tiếng. Mặc kệ đi tới chỗ nào, đều được chú ý.
Thi Khả Nhi bị anh nhìn đến hơi mất tự nhiên, không khỏi nâng lông mày lên: "Ca, anh có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em không? Trên người của em rõ ràng dùng chăn mền quấn lại, sao anh lại giống như đang nhìn một người lõa thể vậy chứ...."
Thi Mị không nói gì, chỉ là thu nụ cười trên môi, khôi phục lạnh lùng bình thường, sải bước đi về phía cô.
Nhìn thấy anh đang bước từng bước tới gần, Thi Khả Nhi siết chặc ga giường phủ trên người, liếc nhìn anh một cái, "Anh, trai đơn gái chiếc chung sống một phòng dễ dàng xảy ra chuyện, hơn nữa em cảm giác say bây giờ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nếu quấy rối gì đó, sẽ không tốt đâu."
Bước chân Thi Mị bởi vì một câu này của cô mà dừng lại, cách cô ở vị trí một mét xa, híp mắt lạnh dò xét cô, "Thi Khả Nhi, em đây là cố ý dùng ngôn ngữ để khiêu khích anh ư?"
"Em khiêu khích anh làm gì chứ." Thi Khả Nhi: "Anh, anh cũng quá không đứng đắn rồi. Sao có thể ra lời như vậy với em gái của anh, anh không biết quan hệ của chúng ta không thích hợp trao đổi chủ đề như thế à. Nếu không, sẽ xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện?" Thi Mị bước tới phía trước một bước.
Thi Khả Nhi ngược lại cực kỳ bình tĩnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là thuận miệng đáp một câu: "Em nói xảy ra chuyện là đánh nhau, anh tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, chúng ta là anh em, có thể xảy ra chuyện gì, dám xảy ra chuyện gì?"
"Thi Khả Nhi, em làm luật sư đúng thật là uổng phí nhân tài rồi." Thi Mị lạnh lùng nhếch môi, con ngươi lóe ra ánh sáng nguy hiểm lúc sáng lúc tối.
Thi Khả Nhi cười: "Không có nha, em cảm thấy nghề nghiệp luật sư này rất tốt."