Sau khi Thẩm Chanh làm hành động này, cuối cùng Thi Vực mới buông tha cô, anh gỡ áo khoác tây trang choàng ở trên người Thẩm Chanh xuống, khoác lên trên cổ tay mình, quan sát đánh giá cô một phen, lông mày liền nhíu lại, "Phụ nữ của anh, tại sao phải mặc thành ra như vậy để người khác nhìn?"
"Hiện tại ai cũng biết em là người phụ nữ của anh, phụ nữ của anh, ai dám nhìn?"
Thẩm Chanh nói không giả, có Thi Vực ở đây, dù cô mặc quần áo lót đi ra ngoài, sợ rằng cũng không có mấy đàn ông dám nhìn cô thêm một cái.
Nghe được lời của cô, Thi Vực giãn lông mày ra một chút, anh tự tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn một cái ở môi cô.
Nụ hôn nhạt như chuồn chuồn lướt nước, thời gian kéo dài chưa tới một giây.
Sau khi anh rời khỏi môi của cô, khẽ giọng nói: "Nuông chiều em một lần."
Thẩm Chanh cười quấn lên cổ của anh, "Ông xã tốt nhất."
Thi Vực hoàn toàn hết cách với cô, chỉ là mặt lạnh nói hai chữ: "Yêu tinh."
*
Thời gian chậm chạp trôi qua, cách lúc triển lãm bắt đầu chỉ còn mười lăm phút, hiện tại đã chuẩn bị xong, tất cả tạp chí lớn, tất cả nhà hợp tác cùng với nhà tài trợ thương đều trình diện.
Hội trường chia làm bốn hàng, mỗi một hàng là năm mươi chỗ ngồi.
Hàng thứ nhất là chỗ ngồi VIP, cung cấp cho nhà hợp tác và nhà tài trợ.
Hàng thứ hai và hàng thứ ba là chỗ ngồi bình thường, là cung cấp cho tất cả cấp cao của Nam Ngạn Thủ Tịch, và cung cấp cho nhân viên các bộ phận.
Hàng cuối cùng là chỗ ngồi dành riêng cho truyền thông, bên cạnh cố ý mở ra một lối đi ba mét, là đặc biệt cung cấp cho phóng viên.
Vì ngăn ngừa khi triển lãm bắt đầu tất cả phóng viên tạp chí lớn phía sau dồn phía trước lách vào lối đi đến trước sân khấu chụp ảnh mà gây ra hỗn loạn, người phụ trách an bài nhân viên công tác và bảo an ở bên duy trì trật tự.
Lối đi bên trái, còn thiết kế vài cái chỗ ngồi, Thi Vực ngồi ở trên chủ vị, Tần Cận ngồi ở bên tay phải của anh, Tôn Nham và Tô San đang ngồi ở đằng sau hai người.
Hàn huyên với Thi Vực vài câu, điện thoại Tần Cận vang lên, anh lấy điện thoại di động ra xem xét, là tin nhắn Diệp Tử gởi tới.
Anh không có lập tức xem xét, mà là nhìn quanh bốn phía trước một lần, thấy Cố Liên Thành đang ở dưới sân khấu nói chuyện bàn bạc gì đó với nhân viên công tác, cũng không để ý anh bên này, anh mới mở tin nhắn ra.
Nội dung tin nhắn là: "Vừa rồi em diễn tốt không?"
Nhìn thấy tin nhắn này, anh bất giác giương khóe môi lên, dường như nghĩ tới vẻ mặt đáng yêu của cô gái nhỏ kia khi đang gửi tin nhắn này, anh đúng là không nhịn được cười ra tiếng.
Thi Vực nghiêng mắt nhìn anh một cái, "Cười chuyện gì?"
Tần Cận không ngẩng đầu một chút, chỉ là tà khí nói: "Tiểu Diệp Tử nhà tôi khen tối hôm qua tôi làm việc tốt."
Thi Vực nghe tiếng, sa sầm mặt, ngay sau đó dời tầm mắt nhìn về nơi khác, không để ý tới anh ta nữa.
Tần Cận trả lời cho Diệp Tử một tin: "Rất tốt."
Rất nhanh, Diệp Tử lại gửi tới một tin: "Vậy thì có phần thưởng gì không?"
Tần Cận: "Thưởng em ngủ với anh một lần."
Diệp Tử: "( vẻ mặt thẹn thùng) ( vẻ mặt phát điên) ( bom) ( thái đao) không thích, em mới không cần...."
Tần Cận: "Phụ nữ chính là nghĩ một đằng nói một lẻo như vậy, lúc tối hôm qua trong miệng em hô không muốn không muốn, nhưng thân thể lại nghênh đón cực kỳ thành thực. Hiện tại lại nói không cần, có phải là muốn anh lập tức trở về nhà, chinh phục em trên giường không?"
Diệp Tử: "Em.... em mới không có! Tần Cận, anh thật đáng ghét...."
Tần Cận: "Không phải em rất thích anh đáng ghét với em ư?"
Diệp Tử: "...."
Tần Cận: "Ngoan chút, buổi tối mang đồ ăn ngon về cho em."
Diệp Tử kiêu ngạo: "Hừ! Không ăn!"
Tần Cận: "Em không ăn, vậy anh đến.... ăn em."