Diệp Tử ngồi trên máy bay tư nhân của Thi Vực và Thẩm Chanh, Tần Cận lại lựa chọn một mình đi sân bay ngồi chuyến bay.
Vừa đến sân bay, anh liền nhận được điện thoại Cố Liên Thành gọi tới, "Cận, sao anh về thành Giang cũng không cho em biết một tiếng? Em có thể cùng trở về với anh."
"Thương thế trên chân em còn chưa khỏe, không thể chạy loạn. Em yên tâm, nhiều nhất nửa tháng thì tôi sẽ trở lại."
Giọng nói cực kỳ ôn nhu, khiến Cố Liên Thành đâu kia di động yên tâm một chút, cô ta cầm chặt điện thoại di động nói: "Vậy anh cẩn thận một chút, thu xếp xong chuyện trên phương diện làm ăn liền trở lại, em ở nhà chờ anh."
Lúc cô ta nói lời này, giọng điệu cực kỳ giống như một người vợ nói với chồng.
Tần Cận ừ một tiếng, giơ khóe môi khêu gợi lên, "Lập tức qua cửa kiểm an rồi, cúp trước."
"Được." Giọng nói của Cố Liên Thành có chút mất mát, nhưng vì không để cho Tần Cận phát giác, cô ta cố gắng che dấu đi, dặn dò: "Đi đường cẩn thận, đừng vì công việc mà khiến thân thể mệt mỏi, nhớ ăn cơm, đặc biệt là bữa ăn sáng."
Không đợi Tần Cận trả lời, cô ta lại nói, "Em không thích cảm giác bị người tắt điện thoại, cho nên, lần này em có thể cúp trước không?"
"Có thể." Tần Cận sảng khoái nói.
"Vậy, em cúp đây..."
"Ừ."
"Tút...."
Nghe trong điện thoại truyền tới âm thanh bận, Tần Cận giảm đi nụ cười nơi khóe môi, trong con ngươi sâu thẳm nhuộm lên một tầng lạnh lùng.
Ngay sau đó gửi một tin nhắn cho Thi Vực: "Cá mắc câu rồi."
Đầu kia, sau khi Cố Liên Thành cúp điện thoại, đè mạnh điện thoại di động ở vị trí trái tim, nhịp tim cực kỳ nhanh, có chút đột nhiên rối loạn.
Cô ta biết, đây là cảm giác động lòng.
Ba năm trước, cô ta cho rằng đối với Tần Cận chỉ là thưởng thức đơn thuần, lúc ấy anh đã là một người đàn ông rất ưu tú, cô ta cảm thấy đàn ông như vậy không thể bỏ qua, vì vậy chủ động thổ lộ với anh.
Lúc ấy bị từ chối, cô ta quả thật có chút mất mát, nhưng loại cảm giác mất mác này theo cô ta rời khỏi thành Giang liền hoàn toàn biến mất.
Cho nên cô ta rất rõ ràng, ba năm trước cảm giác đối với Tần Cận không phải là thích cũng không phải là yêu, bởi vì thích hoặc là yêu một người, sẽ không dễ dàng để xuống như vậy, càng sẽ không dễ dàng buông tha như thế.
Ba năm sau gặp lại lần nữa, anh ưu tú hơn lúc trước, trên người của anh như là có một tia sáng chói mắt, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều được chú ý.
Cô ta muốn bỏ qua anh, nhưng đến hiện tại mới phát hiện, cô ta đã từng bước từng bước rơi vào tay giặc.
Ở thế công ôn nhu của anh, trái tim đã thất thủ.
Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên vang lên, tưởng Tần Cận gọi tới, cô ta vội vã xem xét hiển thị cuộc gọi đến.
Khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động biểu hiện ra hai chữ "dì nhỏ", trong mắt cô ta hiện lên một chút mất mát.
Cô ta chần chờ một lúc, điều chỉnh xong tâm tình của mình, vẫn là nhận nghe điện thoại: "Alo, dì nhỏ."
"Liên Thành, mấy ngày gần đây cháu xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho cháu luôn không nghe?" Giọng nói Diệp Cẩn vọng đến, có chút nóng nảy: "Còn tưởng rằng cháu xảy ra chuyện gì rồi!"
"Xin lỗi dì nhỏ, mấy ngày hôm trước điện thoại di động cháu hỏng nên cầm đi sửa, hôm nay vừa cầm về." Cố Liên Thành có chút xin lỗi nói.
"Cháu không có chuyện gì là tốt rồi." Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, lại hỏi, "Dì thấy được buổi triển lãm công ty cháu trong tin tức, khi đó cháu xảy ra chuyện gì ở trên sân khấu, sao có thể trẹo chân chứ? Giờ thế nào rồi, chân tốt chưa?"
Cố Liên Thành cười nói: "Có thể là bình thường không quen mang giày cao gót quá cao thôi, nhất thời không có chú ý liền ngã xuống. Dì nhỏ người yên tâm, cháu không có gì đáng ngại, đã sắp tốt lại rồi."