Ở bộ phận nhân sự một hồi, Thẩm Chanh gọi điện thoại cho Thẩm Trung Minh, nghe ông nói có thể kế tiếp có cuộc họp phải mở, cô liền rời đi trước.
Ngồi vào trong xe, cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Diệp Tử, nhưng đường dây vẫn luôn bận, làm sao cũng không gọi được, vì vậy đành phải gọi cho Tần Cận.
Điện thoại thông, đánh chuông ba tiếng đối phương liền nhận, "Alo, chị dâu."
Thẩm Chanh ừ một tiếng, hỏi: "Chú đến thành Giang chưa?"
"Đến rồi, bây giờ đang ở bên ngoài làm ít chuyện, sao vậy chị dâu, có chuyện gì à?"
"Không có việc gì, chỉ là hỏi chú đến hay chưa. Chú bận đi, cúp trước."
Cúp điện thoại, Thẩm Chanh lái xe chạy tới nhà họ Tần.
Cũng không biết tại sao, bắt đầu từ xế chiều thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy lo lắng, cũng không biết ngọn nguồn loại bất an đến từ đâu.
Trong lòng tựa như chận một tảng đá lớn, buồn bực đến hốt hoảng.
Sau khi hơn mười phút đường xe, xe lái đến cách nơi nhà họ Tần còn có 200m.
Phía trước là một chỗ ngoặt, lúc Thẩm Chanh đang muốn chuyển động tay lái quẹo vào, liếc thấy cách phía trước không xa có một bóng dáng lén la lén lút.
Cô gần như theo bản năng tắt đèn xe, sau đó dừng sát xe, bởi vì tốc độ xe không phải rất nhanh, xe thắng gấp cũng không có phát ra một chút âm thanh kỳ lạ.
Xe dừng ở chỗ rẽ con đường, góc chỗ rẽ vừa vặn che chắn thân xe, mà ở vị trí của Thẩm Chanh, lại có thể nhìn thấy được tất cả ngóc ngách ngoài cửa lớn nhà họ Tần, kể cả người đang núp trong bóng tối kia.
Thẩm Chanh cùng không thể thấy rõ bộ dạng đối phương, bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa đối phương còn đeo khẩu trang che mặt.
Thẩm Chanh bắt đầu quan sát chiều cao đối phương, dáng người, và cách ăn mặc.
Nhìn ra, chiều cao đối phương khoảng 1m6, đỉnh đầu cô ta đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ áo khoác màu đen, che từ trên thân đến bắp đùi, quần áo có chút rộng thùng thình, nhưng không che dấu được thân hình rất đẹp của cô ta.
Nhìn từ chiều cao và dáng người, hẳn là một phụ nữ.
Lưng người phụ nữ dãn trên vách tường ở trong bóng tối, thỉnh thoảng nhìn quanh cửa lớn tòa nhà vài lần, nhìn bộ dáng của cô ta, có lẽ là đang chờ người.
Thẩm Chanh nhận không ra thân phận người đó, cũng không rõ lắm mục đích của cô ta là cái gì, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ, cũng không có ý định bứt dây động rừng.
Cô mở cửa xe bước xuống từ trên xe, dùng động tác nhẹ nhất chậm rãi đóng cửa xe, sợ quấy nhiễu đến người phụ nữ cách đó không xa, cô không có khóa xe.
Cô rón ra rón rén dựa vào bên cạnh chỗ ngoặc, sau đó dán sát chỗ ngoặc bước từng bước đi về phía trước.
Bên ngoài tòa nhà không có bật đèn đường, theo sắc trời càng ngày càng muộn, hoàn cảnh chung quanh trở nên càng ngày càng mờ.
Tối nay không có trăng sáng, trùng hợp chính là đèn đường bên ngoài tòa nhà cũng không có sáng, thời gian trôi qua từng phút từng giây, chung quanh đã tối đen như mực.
Thẩm Chanh cách phụ nữ càng lúc càng gần, nhưng tầm nhìn lại càng ngày càng bị ngăn trở, một mảnh tối đen, khiến cô hoàn toàn không thể nhìn rõ tình huống phía trước.
Người phụ nữ cảnh giác quan sát bốn phía, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân sắc trời mà không thấy rõ được gì.
Đúng lúc đó, cô lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, gọi một cú điện thoại.
"Alo."
"Tôi chờ một tiếng cũng không thấy được cô ta, anh cũng không nên vì kiếm tiền mà ném tin tức bậy."
"Đừng giải thích nhiều như vậy với tôi, tóm lại tôi muốn nhìn thấy cô ta mới chuyển khoản cho anh. Còn có, anh làm việc tốt nhất chắc chắn một chút, nếu để cho tôi biết anh tiết lộ một số chuyện ra ngoài, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Tuy rằng người phụ nữ tận lực hạ thấp giọng nói, nhưng Thẩm Chanh vẫn nghe ra giọng nói của cô ta, tuy rằng không nghe được quá rõ ràng, nhưng cô đã có thể xác định.
Người phụ nữ kia, là Cố Liên Thành.