"Không có." Giọng nói Tần Cận vọng đến, "Tối nay có một cuộc xã giao, vừa kết thúc bữa tiệc về nhà, mới lái xe vào sân nhỏ liền nhận được điện thoại của em."
"Như vậy sao." Cố Liên Thành không khỏi cười, "Xem ra em đây gọi điện thoại tới đúng lúc. Nếu em gọi cho anh sớm mười phút, hẳn là sẽ quấy rầy hào hứng của anh rồi. Lúc đàn ông xã giao, ghét nhất chính là phụ nữ tra hỏi, anh nói có đúng hay không?"
"Đương nhiên không phải." Dừng xe trên đường xe chạy trước sân, Tần Cận cỡi giây nịt an toàn ra bước xuống từ trên xe, anh ngoắc ý bảo tài xế lái xe vào ga ra, sau đó nói với di động: "Những phụ nữ khác tra hỏi tôi, tôi có thể sẽ cảm thấy phiền, nhưng nếu như là em tra hỏi thì không giống như vậy, không chỉ sẽ không cảm thấy phiền, ngược lại còn rất sẵn lòng."
"Anh vẫn là giống như ba năm trước, không thay đổi chút nào."
"A? Tôi không thay đổi chỗ nào?"
"Miệng của anh đó, vẫn khiến phụ nữ thích như vậy." Cố Liên Thành cười đến cong khóe môi lên, "Dáng dấp đẹp trai, lại có tiền, vậy mà còn nói chuyện ngọt ngào tình cảm, khó trách lúc nào bên cạnh anh cũng có nhiều phụ nữ như vậy."
"Phụ nữ bên cạnh nhiều hơn nữa, phù hợp lại chỉ có một." Tần Cận nói lời này, rất ý vị thâm trường.
"Thật sao?" Cố Liên Thành cười nói: "Sao em lại nghe được ý tứ gì khác từ trong câu vừa rồi của anh."
"Ý tứ gì khác?" Tần Cận trêu chọc, "Nói xem, em nghe ra có ý tứ gì "
"Em cảm thấy anh như là đang thổ lộ." Từ trước đến nay Cố Liên Thành nói chuyện làm việc luôn uyển chuyển, thế nhưng lần này lại rất trực tiếp, thậm chí không có cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Xem như thế đi." Tần Cận trả lời rất dứt khoát, "Tôi cảm thấy hai chúng ta quả thật rất thích hợp, có chung chủ đề và sở thích."
"Tuy là nói như vậy không sai, nhưng em cảm thấy giữa chúng ta vẫn thiếu chút gì đó." Cố Liên Thành nắm chặt điện thoại, "Đoạn ngăn cách đó còn chưa có cách đột phá."
Cô ta nói ngăn cách, chỉ là chuyện bị từ chối vào ba năm trước, Tần Cận đương nhiên cũng nghe hiểu rõ.
Anh không nói gì, muốn nghe xem Cố Liên Thành sẽ nói gì tiếp, sau đó lại ứng đối.
"Cận."
Cố Liên Thành đột nhiên lên tiếng, sau đó lại im lặng.
"Sao?"
Giọng nói Tần Cận không cao không thấp, khiến người ta không nghe ra tâm trạng giây phút này của anh thế nào.
"Thật ra cũng không có gì." Giọng nói Cố Liên Thành có chút bất đắc dĩ.
"Có điều gì cứ nói đi, không cần che giấu." Nghe được Tần Cận nói như vậy, Cố Liên Thành suy tư mấy giây, sau đó mở miệng: "Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn rất không có cảm giác an toàn, cho nên xưa nay đều tận lực phong bế lòng của mình, không để cho mình sinh ra tình cảm với đàn ông. Ba năm trước lúc em thổ lộ với anh đã hạ quyết tâm rất lớn, mà khi đó lại bị anh từ chối. Em cho là giữa chúng ta là không thể nào, cho nên không có giữ lại một chút ảo tưởng."
Nói đến đây, cô ta dừng một chút, im lặng một lát, mới nói tiếp: "Hiện tại quan hệ giữa chúng ta, có đạt đến tình yêu trên người anh chưa. Anh vừa chia tay không lâu, có thể vẫn chưa ra khỏi một đoạn tình cảm. Dù cho giữa chúng ta có cảm tình với nhau, cũng không thể cứ như vậy mù quáng ở cùng nhau. Cho nên dù vừa rồi anh đúng thật là đang thổ lộ với em, em cũng khó mà chấp nhận anh. Em nghĩ giữa chúng ta, vẫn nên tiếp tục làm bạn bè đi...."
"Tôi tôn trọng em."
Cố Liên Thành cho rằng Tần Cận sẽ nói một vài lời nói "Chúng ta trước tiên có thể thử bắt đầu" "Cho hai bên một cơ hội" "Nếu như không thích hợp sẽ lại làm bạn bè", không ngờ anh lại sẽ nói như vậy.